Triệu Bân ngửa mặt lên trời gào thét, máu và nước mắt cứ chảy dài.
Có lẽ trời xanh thương xót, tiếng sét vang vọng trên bầu trời, màn mưa như đang tế điệu cho linh hồn ấy.
Mưa xuống, hắn lại ngất trong vũng máu.
Sáng sớm, trước cửa trang viên họ Triệu đầy ắp người.
“Triệu gia bị làm sao thế này, mùi máu tươi ngập trời”.
“Nghe nói đêm qua Triệu Uyên đại khia sát giới, giết sạch một chi đại trưởng lão Triệu gia… Giết có thể nói là sạch sẽ”.
“Sau đó lại đụng phải người mạnh hơn, Triệu Uyên bị ép tự sát, Phù Dung bị bắt đi”.
Trong tiếng bàn tán đó, mọi người tập trung tới ngày càng nhiều, cứ mồm năm miệng mười chỉ chỏ.
Thời buổi loạn lạc thế này đúng là nhiều chuyện thảm thiết.
Hôm qua vẫn còn đang yên đang lành, hôm nay mùi máu tươi đã bốc lên đầy đường.
Haiz!
Rất nhiều người thở dài, vài người lại ngồi trong lương đình nhà mình, rót một ly rượu đục để tế Triệu Uyên.
Tru cột của Triệu gia sống cũng không đến nỗi tệ, mà sao lại đột nhiên tự sát, khiến bọn họ bất ngờ không kịp chuẩn bị tinh thần.
“Đúng là hài hước, diệt môn luôn càng tốt”.
Có người buồn thì cũng sẽ có người vui, thế lực đối đầu với Triệu gia cười vui vẻ hơn bao giờ hết, không biết bao nhiêu cửa hàng đốt pháo ăn mừng, cười ha hả chẳng nể nang ai, tiếng cười vang vọng trên đường cái.
Triệu Bân lẳng lặng nằm trên giường, khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa khô.
Chư Cát Huyền Đạo, lão mập, lão Huyền Không, Tử Linh, Dương Hùng, nhóc tham tiền, Xích Yên, nhóc tóc tím cũng có mặt, nghe nói về vụ thảm án nên