Dưới mắt hắn, một bóng người chạy ra từ trong khu rừng, đó là Vương Dương - hắn ta đang cưỡi một con hổ đen, còn ba người lớn tuổi khác của nhà họ Vương thì chắc đang đánh nhau trong rừng.
Chuyện đó đều không quan trọng, quan trọng là Vương Dương đã lạc đàn.
Triệu Bân từ trên không đáp xuống đất, nấp sau một tảng đá lớn.
Vốn dĩ hắn định tính kế lâu dài nhưng bây giờ xem ra không cần nữa, tối nay hắn sẽ tiễn Vương Dương lên đường.
Gào!
Trong chớp mắt, Vương Dương đã đến.
Chắc có lẽ vì chưa từng gặp phải tình huống như thế nên hắn ta đã sợ đến mức mặt mày trắng bệch, chạy một mạch không quay đầu.
Định!
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, âm điệu lạnh lùng và không cảm xúc.
Là Triệu Bân đã thi triển chú định thân nhằm vào tọa kỵ hổ đen của Vương Dương.
Hổ đen bị trúng chú định thân thì lập tức khựng lại.
Nó khựng lại thì không sao nhưng Vương Dương lại nhào đầu tới trước vì không kịp phản ứng.
Triệu Bân tấn công, hắn rút kiếm Thiên Lôi, đâm thẳng vào tim của Vương Dương.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau vang lên cao vút, không ngờ kiếm mạnh nhất của Triệu Bân lại không đâm thủng được ngực Vương Dương, hay nói cách khác là tấm kính mà Vương Dương đeo để bảo vệ tim không phải là một tấm kính bình thường, nó được