“Cẩn thận cương thi phi châm ra đấy”.
Tên mập nhắc nhở, nếu không phải bị tập kích thì hắn ta đã sớm cao chạy xa bay rồi.
Vù vù!
Vừa dứt lời, 5 cỗ cương thi run lên, phi châm về phía Triệu Bân, số lượng nhiều như lông bò.
Keng!
Triệu Bân lập tức rút kiếm, động tác cực nhanh.
Hắn có thể nhìn rõ ràng thứ gọi là phi châm kia, dù sao thì cũng không bị trúng độc nên đôi mắt vẫn dùng tốt.
Phi châm bị chém rơi, 5 cỗ cương thi bước lên, hai con nhả khí âm, ba con nhả lửa âm.
Triệu Bân cười lạnh, chân đạp bước Phong Thần, thật sự như một bóng đen xuyên qua những khe hở.
“Thân pháp đẹp đấy”.
Hai mắt pháp sư khẽ nheo lại, lão ta thật sự đã đánh giá thấp Triệu Bân.
Keng!
Trong chớp mắt lại phát ra tiếng keng keng.
Lại là phi đao.
Phi đao mà Triệu Bân vứt ra, có mang theo một bùa nổ, lần lượt phi tới 5 cỗ cương thi.
Sau đó, vang lên những tiếng nổ tung trời.
Uy lực của bùa nổ, đủ bá đạo khiến đám cương thi mà pháp sư sai khiến đều bị nổ thành mảnh vụn.
“Lấy đâu ra nhiều bùa nổ thế”.
Pháp sư hừ lạnh, bay về phía sau để tránh.
Keng!
Trong đám khói chưa tan lại xuất hiện ánh sáng lạnh, một con phi đao bắn thẳng về phía lão ta.
“Chịu thiệt một lần thôi chứ chẳng nhẽ là ăn đủ 2 lần?”
Pháp sư lạnh lùng nói, một bàn tay trong tay áo kết ấn.
Bỗng chốc, cuồng phong bốc lên.
Có lẽ lão ta dùng gió lẩn, cuốn sạch phi đao ra xa mười mấy trượng rồi nổ tung.
“Ngoài bùa nổ thì còn chiêu gì nữa không”.
Pháp sư cười cười, trông còn u ám hơn cả ma quỷ.
“Như vậy cũng đủ để diệt ông rồi”.
Triệu Bân vận công, trên thân kiếm có sấm đánh chớp rạch, gió giúp thế sấm, tấn công càng bá đạo hơn.
“Còn có sấm sét?”
Pháp sư đổi sắc mặt.
Lão ta biết quá rõ uy lực thanh kiếm này của Triệu Bân, không chết cũng bị thương.
Dù sao, pháp sư cũng không giỏi chiến đấu.
Trong chớp mắt, lão ta lắc lắc chuông đồng, vẫn là âm thanh quỷ dị đó vang lên, có thể làm nhiễu loạn tinh thần.
Đầu óc Triệu Bân chợt đau đớn, vốn dĩ một kiếm mạnh mẽ mà ngay lập tức mất đi 5, 6 phần uy lực.
Ngay cả tốc độ cũng giảm sút đi rất nhiều.
Chính khoảnh khắc này đã đủ để pháp sư trốn đi.
Lão ta nhảy lên một hòn đá cực lớn, vừa lắc chuông đồng, vừa kết ấn bằng một tay, thi triển pháp thuật.
Pháp thuật của lão ta quả thật rất kỳ dị.
Dưới chân Triệu Bân là mặt đất cứng chắc, bỗng chốc biến thành vũng bùn nhấn chìm tới giữa bắp chân của Triệu Bân.
“Đạo sĩ cũng biết nhiều gớm nhỉ!”
Triệu Bân cười lạnh, năng lực hành động đã bị hạn chế.
Lúc này muốn giơ chân lên thì cũng thấy rất khó khăn.
“Cái thứ nhỏ như con tép trên mép con mèo mà dám lừa ta”.
Pháp sư cười u ám, trong tay thay đổi ấn quyết, nhưng thấy trên đỉnh đầu Triệu Bân có một bùa lớn hư ảo biến hóa, một khi áp xuống thì tất bị niêm phong.
Triệu Bân không nói, vù một cái biến mất.
“Độn thổ?”
Đôi mắt pháp sư ngưng trọng, khó mà tưởng tượng, một cảnh giới Ngưng Nguyên nho nhỏ từ đâu tới mà lại có nền tảng như vậy.
Trước là thú hỏa, bùa nổ, sau là sấm chớp.
Tới giờ lại còn thông thạo cả thuật độn thổ đã thất truyền.
Không nghĩ nhiều, lão ta lập tức tung thân lên.
Người lão ta vừa bay lên không trung thì lập tức ném xuống một bùa vàng, dán lên mặt đất rồi chìm vào lòng đất.
Triệu Bân bị ép ra.
Trong chớp mắt, mười mây cây phi đao bị hắn vung ra, mỗi đao đều mang một bùa nổ.
Pháp sư thấy vậy thì sắc mặt tái mét.
Đứng trên cao chưa chắc đã tốt.
Ví dụ như lão ta lúc này vẫn còn đang trong không trung thì đã bị biến thành cái bia sống.
Ầm! Bùm! Ầm!
Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, âm thanh chói tai, xem ra uy lực thật sự không phải lớn bình thường.
Sắc mặt của Triệu Bân cũng trắng