Trưởng lão Vương gia chấn động, nhưng cũng không chấn động quá lâu.
Triệu Bân ở trạng thái ma đạo không phải chuyện đùa, hắn không cho ông ta cơ hội nào để nghỉ xả hơi.
Đùng! Binh! Đùng!
Những âm thanh ấy vang lên hết lần này đến lần khác, lần sau cuồng bạo hơn lần trước, mà máu của trưởng lão Vương gia cũng phun ra ngày một nhiều, đau đớn đã thành chuyện nhỏ nhặt, xương cốt cũng có chỗ nứt gãy rồi.
“Hắn...!hắn là yêu nghiệt ư?”
Mặt mũi Vương Dương trắng bệch, hai mắt lồi ra, chắc hẳn quá chấn động với hình thái của Triệu Bân mà cảm thấy khiếp sợ, đến độ hắn ta loạng choạng lùi về sau, thậm chí còn quên mất việc xông tới hỗ trợ cho trưởng lão.
Từ đó có thể thấy, tâm thế của hắn ta kém cỏi đến đáng thương.
Chí ít thì thua xa Triệu Bân.
Chỉ với cảnh tượng này đã sợ đến mức ấy, nếu lên chiến trường, hắn ta có đứng vững được không thì không ai biết được.
Khi chơi xấu người ta ở thành Vong Cổ thì hắn ta rất giỏi, chứ ra khỏi thành Vong Cổ, tên này cũng chỉ là phường giá áo túi cơm.
Á...!
Vương Dương hét lên một tiếng, hắn ta lùi mãi lùi mãi rồi quay người chạy mất.
“Ngươi...!phụt!”
Trưởng lão Vương gia vẫn đang bị quăng quật bỗng dưng tỉnh hẳn ra rồi phun một búng máu.
Chúng ta đáng ra hai đánh một, ngươi đã không giúp thì thôi, mẹ kiếp ngươi lại còn trốn? Vương gia ta tại sao