Một đường đi thẳng về hướng bắc, chẳng nói chẳng rằng suốt cả đường đi.
Triệu Bân khoanh chân nhắm mắt, tĩnh tâm luyện thể, cũng tĩnh tâm tế luyện khí huyền hoàng.
Thanh Dao giơ hai tay chống má, chỉ có những lúc thế này cô ấy mới có thể ngắm nhìn Triệu Bân, xem đến khi giật mình nhìn lại thì hai má đã đỏ bừng, dưới ánh trăng trông cực kỳ quyến rũ.
Sáng sớm, Đại Bằng đã trở về linh giới.
Hai người dùng bùa tốc hành vượt qua khu rừng.
“Phụ thân nói Đế Đô không phải là mảnh đất bình thường, ngươi không nên làm bừa”.
Thanh Dao đột nhiên nói thế, cô ấy biết Triệu Bân mang theo thù hận trên lưng đến Đế Đô nên không muốn hắn làm chuyện điên rồ, Thiên Tông nhiều cao thủ như thế, hoàng tộc lại là cái hố sâu không thấy đáy, một cảnh giới Chân Linh nho nhỏ, dốc hết sức mạnh của mình cũng không thể giành lấy một cành hoa, quân tử báo thù thì mười năm vẫn chưa muộn, mong rằng Triệu Bân hãy kiềm nén.
“Ta hiểu”.
Triệu Bân cười khàn khàn, nụ cười đó vẫn miễn cưỡng gượng gạo như thế.
“Thê tử ngươi…”
Thanh Dao không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi Triệu Bân.
“Xảy ra vấn đề khi thức tỉnh huyết mạch”, Triệu Bân cũng không giấu diếm, lần này hắn đến Đế Đô và Thiên Tông không chỉ để báo thù và tìm mẫu thân, mà còn muốn tìm cao nhân để cầu xin cách giải cứu huyết mạch.
Thanh Dao cười, có chút mỉa mai và cũng có chút ngưỡng mộ.
Cô ấy nhìn thấy sự kiên