Tiếng bà bà đó chẳng khác gì tự gả mình cho một kẻ đã chết đi rất lâu.
Minh hôn, lần đầu tiên làm tân nương lại là tình huống thế này.
Thanh Dao hoảng rồi, nếu tân lang là Triệu Bân thì dù có thành thân dưới nấm mồ này cô ấy cũng… Sẵn sàng.
Tiếc là, tân nương của Triệu Bân không phải là cô ấy.
“Ngoan, không cần phải sợ, xuống dưới đó hãy sống thật hạnh phúc”.
Mụ già cực kỳ điên rồ, nhẹ nhàng đặt Thanh Dao vào quan tài, trước khi đóng nắp lại còn nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô ấy, mụ ta đang lấy thân phận mẹ chồng để vuốt má nàng dâu mình.
Khỏi phải bàn, nha đầu này càng nhìn càng thấy thuận mắt, rất xứng với con trai mụ ta.
Sau Thanh Dao chính là Triệu Bân.
Khác với quan tài đầu tiên, trong chiếc quan tài thứ hai không phải là một đống xương khô, nữ nhi của mụ già được giữ gìn cực kỳ tốt, như một người đẹp bị đóng băng trông cực kỳ sinh động, khóe mắt như còn vương giọt lệ, hàng mi vẫn còn cong cong.
“Lão già này không lừa người chứ! Đẹp lắm phải không.
Mụ già cười nói, đang nói với Triệu Bân, nhìn dáng vẻ của nữ nhi, mụ ta lại càng hiền lành.
Đúng là nữ nhi mụ ta rất đẹp.
Ít nhất thì nhan sắc không thua kém