Thành cổ Cửu Dương dưới ánh trăng rất náo nhiệt, người người nói chuyện rôm rả, đèn lồng đỏ treo trên cao, tiếng rao bán vang lên không ngừng, trông có vẻ rất phồn hoa.
“Bà cô của tôi ơi, cô chạy đi đâu thế?”
Không biết từ đâu chui ra ba lão già, túm lấy Thanh Dao.
Đấy là người được Yên Thiên Phong phái đến để bảo vệ Thanh Dao, vì lạc nhau nên họ đã chờ ở thành cổ Cửu Dương, họ đã đợi suốt mấy ngày rồi, ai cũng giống như đang ngồi trên đống kim, nếu họ để lạc mất con gái của Yên Thiên Phong, ông ta không chưởng chết bọn họ mới lạ.
Cũng may, bọn họ đã đợi được rồi, Thanh Dao vẫn còn sống, hơn nữa còn chạy nhảy tung tăng.
“Có chút sự cố nhỏ!”, Thanh Dao mỉm cười.
Đến lúc cô ấy quay lại thì đã không thấy Triệu Bân đâu nữa, hắn đã biến mất trong dòng người đông đúc.
“Vậy là đi rồi sao?”
Thanh Dao lẩm bẩm, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.
“Tiểu thư?”
“Ta mệt rồi, nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng lên đường”.
Thanh Dao nói xong thì đi thẳng vào nhà trọ, cô ấy quay lại nhìn mấy lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng ấy đâu.
Bên này, Triệu Bân đã tìm một phòng trọ và đóng chặt cửa phòng lại.
Sau đó lấy mặt nạ da người ra.
Đấy không phải là mặt nạ da người bình thường mà là được làm từ chất liệu hiếm có, gần như loại chất liệu nào cũng là loại hiếm có của Đại Hạ.
Nếu đắp loại mặt nạ da người này lên mặt thì những loại mặt nạ bình thường không thể bì được.
Nếu có phương pháp đặc biệt để áp sát vào mặt thì thật sự có thể thay đổi đường nét của ngũ quan, khuôn mặt cũng có thể thay mới, không như dị dung thuật, e là đến cấp Thiên Võ cũng không thể nhận ra được, vì sau khi luyện mặt nạ da người vào thì đó sẽ là khuôn mặt thật.
Tuy nhiên, thuật pháp này có thời gian hạn chế.
Nhìn vào đẳng cấp của loại mặt nạ da người này, cho dù bảy tám năm nữa chắc vẫn còn