Nếu Triệu Bân ở đây chắc chắn cũng nhận ra, đây chẳng phải là Phượng Vũ sao!
Nửa đêm nửa hôm, hai cô gái này thật thú vị, chạy tới chốn hoang vu hẻo lánh này đánh nhau.
Trên thực tế, chuyện này không phải trùng hợp.
U Lan trốn vào núi để đối phó với cơn điên loạn vào dịp trăng tròn, chính Phượng Vũ dẫn người đuổi tới.
Cô ta còn nhớ tới mối thù bị hành thích nên tới tìm U Lan tính sổ.
Thế nhưng, đánh đấm một hồi, U Lan phát cuồng, ngoại trừ Phượng Vũ thì tất cả thuộc hạ của cô ta đã bị giết chết.
Bất đắc dĩ, Phượng Vũ dùng tới cấm pháp, có lẽ vì quá bá đạo, trong lúc sơ suất đã bị ăn mòn hết tâm trí.
Đều là nữ, một người đánh mất lý trí, một người tẩu hỏa nhập ma, không ai tỉnh táo, cũng không ai nhận biết được xung quanh.
Đôi bên đánh nhau hừng hực khí thế, dường như không hạ gục được đối phương sẽ không chịu thôi.
Sở dĩ cả một rừng cây rậm rạp trở thành một đống nhếch nhác cũng nhờ công lao của hai người này.
Đùng!
Khi họ đang đánh nhau thì một bóng người đầm đìa máu me...!từ trên trời rơi xuống.
Là Triệu Bân, không biết hắn đã bay trong không trung bao lâu và bao xa, tận khi tới khoảng trời bên trên cánh rừng này mới biến thành con diều đứt dây mà rơi xuống.
Hắn bị thương không nhẹ, sống được đã kỳ tích lắm rồi.
Cũng vì rừng cây nhiều dây leo mới cản được tốc độ rơi của hắn, nếu không hắn cũng