Hai người đều đi rồi, chứng tỏ không ai nhận ra hắn, cũng đúng thôi..
vì hắn đã đổi gương mặt khác mà.
“Sau đêm đó, cô đã trải qua những gì!”
Triệu Bân lẩm bẩm, hắn đang nhắc tới Phượng Vũ.
Khi đại chiến, hắn nhìn thấy rõ ràng, Phượng Vũ tu luyện một ma công cực kỳ bá đạo, hơn nữa cũng đã đổi huyết mạch, trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma, cô ta ra sức đuổi theo U Lan, nếu không vì thế hắn cũng sẽ không bị đánh thảm như vậy.
“Đại ca ca?”
Thiếu nữ áo xanh gọi một tiếng, đưa chén thuốc tới.
“Đa tạ!”
Triệu Bân khẽ cười nhận lấy rồi uống cạn chén thuốc.
Thuốc sắc thông thường không thể chữa được vết thương của hắn, tất cả đều phải phụ thuộc vào bản thân.
“Ta là Nhã Thủy, đại ca có chuyện gì cứ gọi ta”.
Cô gái áo xanh cười nói rồi xoay người đi ra ngoài.
“Nhã Thủy, tên hay lắm”.
Nói rồi Triệu Bân cố gắng nâng cái thân dậy ngồi thiền, bỏ một viên thuốc vào miệng, tùy tiện uống vài hớp linh dịch, sau đó mới vận Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh, lúc này trong cơ thể vang lên tiếng lốp bốp.
Pháp môn luyện thể có tác dụng thần kỳ trong việc chữa lành vết thương.
Còn nội thương thì không thể chữa lành chỉ trong một chốc.
Hắn ngồi thiền chữa trị vết thương như thế cả một ngày.
Đến khi trăng lên cao, trời cũng tối, Triệu Bân mới đứng dậy đẩy cửa phòng ra, đập