“Một ngôi mộ cổ thôi mà, sao lắm đường đi lối vào thế”.
Triệu Bân thoáng chặc lưỡi, trông về phía đối diện cũng có một vách đá cheo leo hiểm trở, giữa hai vách đá này được nối bằng cầu treo, đã vậy còn có ba cây cầu.
Hiển nhiên, chỉ có một trong số đó là thật.
Nếu chọn đúng thì bình yên vô sự, nếu chọn sai thì chắc hẳn sẽ là đường xuống hoàng tuyền.
“Đường này không được, có chướng khí”.
Ngưu Oanh nói vậy, hắn ta nằm rạp xuống trước cây cầu treo bên trái mà hít hít ngửi ngửi, dáng vẻ ấy nhìn thế nào cũng giống một con chó Pug, đã vậy còn là loại có mũi cực thính.
“Có hả?”, Triệu Bân ngồi thụp xuống nhưng chẳng ngửi thấy gì hết.
“Tin ta đi, không thể sai được, chắc chắn có chướng khí!”, Ngưu Oanh nói rồi còn tự chỉ vào mũi mình, dường như hắn ta muốn nói: Thứ này của ta đây được tổ tiên truyền lại, thính lắm.
Xong việc, hắn ta ngửi con đường ở giữa.
Không thấy tình hình gì bất thường, hắn ta chạy đi ngửi con đường ở bên phải, bị sặc tới mức hai mắt rơm rớm nước.
Có trời mới biết hắn ta đã ngửi phải thứ gì, xem ra mũi nhạy quá cũng không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Đây, con đường này”.
Ngưu Oanh bịt mũi, bước lên cây cầu treo ở giữa.
“Ngửi thấy cái gì thế”, Triệu Bân lơ đễnh bước lên, tò mò nên hỏi một câu.
“Phân chó”.
“Thế thì chắc phải là một bãi to lắm”, Triệu Bân buột miệng đáp, hắn bám vào dây xích sắt ngó xuống dưới.
Bên dưới là một mảng đen kịt, nhìn thêm một lát thôi cũng cảm thấy tâm trí sắp bị cắn nuốt.
Nếu rơi xuống từ độ cao này, dù đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương cũng sẽ biến thành một đống thịt bằm.
Ngưu Oanh vẫn rất đáng tin.
Cây cầu treo này thực sự không có vấn đề gì, dọc đường rất thư thả.
Vách đá ở phía đối diện vẫn bị cửa đá chắn ngang.
“Có rồi đây!”, Triệu Bân liếc mắt nhìn viên linh châu, nó đang tỏa ra màu xanh sẫm.
Cũng có nghĩa là pháp sư ở bên trong.
“Phen này phải đập chết ngươi!”, Ngưu Oanh mắng thầm một câu, lôi ra dụng cụ kiếm cơm của mình.
Uỳnh!
Cùng với một âm thanh vang dội, cửa đá mở toang, có hào quang hắt ra.
Hai người đồng loạt lao vào trong.
Nơi này chắc hẳn là mộ chính, đập vào mắt họ là một cỗ quan tài được đặt ngay giữa đàn tế, ngoài ra toàn là vật phẩm bồi táng, bao nhiêu là tiền tài bảo bối và đồ gốm sứ.
“Cỗ quan tài to quá”.
Ngưu Oanh chậc lưỡi.
Đó là một cỗ quan tài bằng đá, hình như to hơn hẳn quan tài bình thường nhỉ?
“Tiền bối làm bọn ta khó tìm quá!”
Ngưu Oanh nhìn vào cỗ quan tài, còn Triệu Bân nhìn vào người bên dưới cỗ quan tài.
Không sai, có người đang khoanh chân ngồi trị thương ở đó.
Thấy hai người xông vào, người này đứng bật dậy, cuống quýt quá nên tổn thương cơ thể, phun ra một búng máu; hai mắt đỏ ngầu, mặt mũi nhăn nhúm khó coi, tình thế cực kỳ chật vật, chắc hẳn vì trước đó lão ta tránh khỏi lá bùa nổ kia không đủ xa nên hứng chịu ảnh hưởng.
“Ta có thù với các ngươi sao?”, pháp sư nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Ngẫm kỹ lại, dường như Triệu Bân trêu vào lão ta trước, cướp người từ chỗ lão ta.
“Đại sư đúng là hay quên, mới có ba năm thôi mà, không nhớ nổi vãn bối rồi à?”
Triệu Bân hờ hững đáp, hắn xách kiếm bước tới, đôi mắt thâm sâu chợt lóe lên ánh sáng lạnh như băng.
Nghe hắn nói như vậy, pháp sư khẽ nheo mắt.
Không thể phủ nhận, lão ta càng nhìn Triệu Bân càng thấy quen mặt.
“Ngươi…”
Nhìn mãi nhìn mãi rồi lão ta đột ngột lùi về sau một bước, thần thái trông rất khó tin.
“Xem ra ông đã nhớ lại rồi”, Triệu Bân cười.
“Không thể nào”, pháp sư rống lên: “Rõ ràng lão phu đã đánh ngươi tàn phế rồi”.
“Đúng là trùng hợp quá, vãn bối cao số”.
“Được thôi!”, pháp sư nở nụ cười vặn vẹo, “Thật hối hận vì không chém thêm một nhát”.
“Có tiện nói cho vãn bối biết, ông làm việc thay cho ai không?”
Triệu Bân từng bước ép sát lão ta.
Đây mới là điều hắn muốn biết nhất, muốn biết ai đã bày mưu tính kế với mình.
Hắn tự nhận mình và pháp sư không thù không oán, chắc hẳn lão ta nhận tiền rồi diệt trừ hậu họa thay người khác.
Pháp sư