Tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Triệu Bân ló đầu ra, tay cầm kiếm Long Uyên đi tới.
"Ngươi...."
Lão già áo bạc trừng cặp mắt đỏ rực, vừa nhìn thấy Triệu Bân liền muốn đứng dậy.
Tuy nhiên, lão ta chỉ còn lại một nửa thân thể, vùng vẫy vài giây rồi lại nằm sấp xuống một cách yếu ớt.
"Tiền bối, lên đường thong thả".
Triệu Bân không chút thương tiếc, dùng kiếm chém phăng đầu lão già áo bạc.
Nhưng tự nhiên, thân thể còn sót lại của lão già áo bạc, thậm chí cả cái đầu mới vừa bị chặt cũng đã hóa thành một đám khói.
"Thuật phân thân?"
Sắc mặt Triệu Bân ngay lập tức thay đổi.
Ông!
Hắn vừa dứt lời thì đã nghe thấy tiếng ông ông ở phía sau lưng mình.
Đợi hắn xoay người thì một cây trường mâu đã phóng tới, có lẽ do phóng tới qua vội cho nên hướng bay của nó không chính xác, nó chỉ xuyên thủng bả vai của hắn, nhưng lực mạnh tới mức có thể lôi theo hắn một đường bay lên, đóng đinh hắn trên vách đá phía sau lưng.
"Trong đám cảnh giới Chân Linh, lão phu cho rằng ngươi là mạnh nhất!"
Lão già áo bạc xuất hiện giống như một bóng ma bước ra khỏi bóng tối, nụ cười âm hiểm đến đáng sợ.
Đúng vậy, thi thể vừa nãy chỉ là phân thân của lão ta.
Để tạo ra phân thân này, lão ta cũng phải trả một giá không nhỏ, phân thân chết cũng khiến cho lão ta bị phản phệ.
Tuy nhiên, kết thúc này vẫn rất tốt.
Nếu không phải như vậy thì Triệu Bân cũng sẽ không bị dẫn tới đây.
Lối đi này cũng rất đặc biệt, lão ta đã lựa chọn một ngõ cụt để bày trận, dù Triệu