“Tiểu bối, ngươi có nhận tội không”, thành chủ thành Minh Nguyệt khẽ liếc sang Triệu Bân, tiện tay bưng tách trà lên, không muốn dây vào chuyện này, nhưng vì tộc Ám Dạ tạo áp lực nên vẫn phải làm ra vẻ.
“Vãn bối đã phạm tội gì?”, Triệu Bân hỏi.
“Có đặt điều nữa cũng vô dụng thôi, tối đó ta đã trông thấy người”, Nghiêm Khang cười lạnh: “Ngươi tưởng việc mình làm thần không biết quỷ không hay ư? Ngươi nên biết rằng… Người làm có trời đang nhìn, lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát”.
Thành chủ thành Minh Nguyệt chỉ lo vuốt cằm thưởng thức trà ngon, người trung niên áo giáp cũng đứng ngay ngắn, không có ý định chen miệng vào, cứ đứng xem là được, Hoa Đô thì không nén được lửa giận, chỉ muốn nhảy dựng lên chém cho Triệu Bân một kiếm.
“Thiếu chủ Huyết Ưng cho hỏi, hung thủ đêm đó… Có mấy người”, Triệu Bân hỏi.
“Có rất nhiều người trông thấy là hai người!”, Nghiêm Khang cười âm u.
“Thế lại hỏi thiếu chủ Huyết Ưng, hai hung thủ đó… Có tu vi thế nào", Triệu Bân lại hỏi.
“Cũng có rất nhiều người trông thấy… Cảnh giới Huyền Dương”.
“Thế thiếu chủ Huyết Ưng thấy ta… Giống cảnh giới Huyền Dương không?”
Triệu Bân nói xong bèn lộ chân nguyên, đó rõ ràng là cảnh giới Chân Linh.
“Đó chính là sự ranh ma của ngươi để qua mắt người đời, ngươi tìm hai tên động bọn, thần không biết quỷ không hay”, Nghiêm Khang khẽ nhếch khóe miệng, cũng không phải tên ngốc nên hắn ta đã nghĩ rất kỹ lý do để bao biện.
Đổi trắng thay đen cũng được, khuấy vũng nước đục cũng chẳng sao! Dù sao cái mác hung thủ này cũng phải được gắn lên người Triệu Bân.
“Nói thế thì e là không thuyết phục được ai đâu!”
“Làm tức là làm, xong rồi