Mộng Điệp mỉm cười, nhẹ nhàng hít một hơi, vui chưa từng có.
Mặc dù ánh mắt của cô ta rất ảm đạm, nụ cười nhợt nhạt nhưng lại đẹp hơn so với nụ cười giả tạo rạng ngời bình thường, nó bộc lộ chân thật cảm xúc trong lòng, không hề che giấu một chút nào.
Cuối cùng cô ta cũng đã ra khỏi chiếc lồng đó, cuối cùng cô ta cũng có thể giống như một con chim tự do, bay lượn trên bầu trời, mặc dù cuộc đời chỉ còn lại mấy ngày nhưng như vậy đã đủ rồi, thấp kém cũng được, ích kỉ cũng được, có sao cô ta cũng vẫn muốn về nhà.
Ầy.
Triệu Bân thầm thở dài, hắn có lòng giúp người nhưng lại không đủ sức.
Lúc hắn than thở, Mộng Điệp đã đưa ra một quyển sách cổ, đó là bí kíp thuật phân thân.
“Cảm ơn!”
Triệu Bân không hề chối từ mà giơ tay nhận lấy.
Dưới ánh trăng, hắn mở quyển sách cổ ra, vừa đi vừa nghiên cứu điểm huyền bí bên trong.
Xét về ý nghĩa nhất định, phân thân cũng thuộc một loại bí kíp của pháp tu và đã bị cấm từ rất nhiều năm về trước.
Để có thể thống trị tốt hơn, không biết Hoàng tộc đã cấm biết bao nhiêu bí thuật, chẳng hạn như thuật phân thân mà Mộng Điệp đưa, chắc là không phải chính thống, nhìn từ cấp độ phân thân trước đó của Mộng Điệp thì biết có điểm khiếm khuyết.
Một lúc sau, Triệu Bân cất sách cổ vào.
Sau đó hắn bấm ngón tay ấn và thầm niệm pháp quyết.
Tiếp đó, có một luồng khói xanh bay ra từ trong cơ thể của hắn, tụ thành hình người ở bên cạnh, đó là “hắn” thứ hai, bất kể là khuôn mặt hay đường nét của ngũ quan đều giống hệt như hắn thật, ngay cả hơi thở cũng giống hệt, mới nhìn qua thì rất khó phân biệt được ai mới là thật.
“Thiên phú thật đáng sợ!”, Mộng Điệp khẽ lẩm bẩm.
Năm đó, lúc cô ta học thuật phân thân thì đã phải