Rừng sâu nước độc, tiếng gầm rú cứ vang mãi không ngừng, từ xa đã có thể thấy đá vụn bay tứ tung, cây cổ thụ biến thành từng mảnh nhỏ, giữa không trung có mùi máu, phần lớn thuộc về râu chữ bát, bị đánh rất là thê thảm, lực chiến quá kém.
Triệu Bân độn thổ di chuyển.
Không muốn lãng phí thời gian, một kiếm giết chết mới là cách tốt nhất.
“Bên kia… Không còn tiếng động gì nữa rồi”.
Râu chữ bát đang bỏ chạy thì ngoái đầu nhìn lại một nơi xa xa theo bản năng.
Mụ già lưng còng đuổi theo lão ta cũng thi thoảng ngoái đầu lại xem, sau đó nở nụ cười, khỏi cần phải hỏi, chắc chắn là thanh niên tóc đỏ đã giết tên võ tu kia rồi, tuy tên đó có yêu nghiệt cách mấy thì cũng chỉ là cảnh giới Chân Linh, nếu đánh bào mòn sức dần dần, hắn làm gì đánh lại cảnh giới Huyền Dương.
Chờ xem! Lát nữa sẽ là tình huống hai đánh một đấy.
“Nếu ngươi bị giết thì đây quả là chuyện hết sức hoang đường”.
Râu chữ bát thầm nói, bước chân vẫn lướt đi rất nhanh.
Mụ già lưng còng đuổi tới, dùng thuật độn thổ để dâng một ngọn núi nhỏ lên hòng cản đường râu chữ bát, mụ ta thì như một bóng ma, vẫn là u mang với sức mạnh tuyệt đối.
Râu chữ bát xoay người lại, sắc mặt trắng bệch.
Lần này lão ta không thể tránh né được, nhưng một khi trúng chiêu thì chắc chắn sẽ chết.
Keng!
Trong những tia lửa lóe lên thì đột nhiên có tiếng kiếm.
Là Triệu Bân đánh tới, hắn dùng Phong Lôi Quyết của Huyền Hoàng, tốc độ kinh người, mụ già lưng còng còn chưa đánh trúng râu chữ bát, một kiếm tuyệt sát của hắn đã đâm xưng từ lưng ra trước ngực mụ ta.
“Cái gì…”
Mụ già lưng còng dừng lại, cúi mắt xuống theo bản năng.
Từ góc độ này, mụ ta có thể nhìn