Cùng lúc đó, vua Man cũng cử động.
Vị vua này cũng khá là bá đạo, có lẽ hắn ta để ý tới lang nha bổng nên rìu chiến trong tay nhanh chóng thay đổi hình dạng, biến thành lang nha bổng đen ngòm, hơn nữa còn rất là to.
Bốp!
Hùng Thương còn chưa rơi xuống đất đã trúng phải một gậy của hắn ta.
Hùng Thương lại phun máu, lúc nãy vua Âm Nguyệt đã đánh tới, nay lại trúng thêm một gậy, bay ngược trở về, cơ thể mảnh dẻ có thể nghe thấy tiếng răng rắc, máu cứ bắn ra không ngừng.
“Đang… Đánh bóng hả?”
Râu chữ bát tròn mắt nhìn đăm đăm, nước miếng cứ nuốt liên tục.
Từ đánh bóng này tả cũng khá thực, hai vua một đông một tây, Hùng Thương ở giữa, một người đánh sang, người kia vụt lại, chẳng phải đánh bóng thì còn là gì nữa?
Hùng Thương của hoàng tộc Đại Nguyên chính là quả bóng đó.
Ông ta cứ tưởng cảnh giới Thiên Võ đánh nhau đều sẽ dùng bí thuật đầy trời.
Lần này chứng kiến thì lại không phải vậy, chẳng có tí bí thuật nào cả, chỉ dùng sức cơ bình thường! Ngẫm lại cũng đúng, tu vi đến đó thì cũng chẳng còn bí pháp nào đáng dùng.
“Lùi lại”.
Triệu Bân kéo râu chữ bát nhảy ra đằng sau.
Đang bận nhảy thì một làn khí cực kỳ đáng sợ đã lan đến chỗ họ khiến hai người ngã lăn quay, cảnh giới Thiên Võ đánh nhau không phải là đánh chơi đánh bời, không cẩn thận sẽ bị nghiền chết.
A…!
Hùng Thương tức giận gào lên, cố khống chế cơ thể dừng lại.
Lão già đó cũng là người mạnh mẽ, cố gắng đè nén cắn trả trong người, cố dùng cấm thuật, cơ thể yếu ớt mảnh mai nhanh chóng bùng nổ khí tức, khí huyết cuồn