Đánh nhau với Đại Hạ Hồng Uyên cũng chẳng bị đánh thảm đến mức này, bị hai xác ướp cổ đánh tới thân tàn ma dại.
Rầm! Ầm!
Vua Man và vua Âm Nguyệt lại đánh tới, bám riết không thôi.
Đúng như những gì Triệu Bân đoán, Đại Nguyên với tộc Man và vương Triều Âm Nguyệt đều có ân oán, nếu không, hai vua đã chẳng tức tối đến thế, người này đánh hăng hơn người kia, trông cứ như không giết chết Hùng Thương thì chẳng chịu dừng, ân oán ngày xưa ấy chẳng cần biết âm hay dương, chỉ cần nhìn thấy… Là đánh.
Phụt!
Hùng Thương nhổ một ngụm nước bọt pha máu, cuối cùng cũng nảy sinh suy nghĩ độc ác.
Ông ta bắt đầu dùng tay kết ấn, mi tâm hiện lên hoa văn trù ếm màu đen, khí thế nhanh chóng tăng vọt lên trong nháy mắt, có lẽ lại dùng tới cấm thuật nhưng không phải là cấm thuật chiến đấu, dồn hết vào như thế cũng chỉ để bỏ chạy mà thôi.
Khỏi phải nói, ông ta lập tức bỏ trốn, soạt cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Vì thế, ông ta chắc chắn phải trả một cái giá rất đắt, khi hoa văn trù ếm đó biến mất, cũng là lúc một Thiên Võ không còn nữa, ông ta cố tình giảm bậc chỉ để bỏ chạy, lại chả thảm quá! Sẽ rất khó để quay về Thiên Võ lần nữa.
“Tên đó chạy thật rồi kìa”.
Không chỉ mình Triệu Bân nhíu mày, mà râu chữ bát cũng vậy.
Dù cách rất xa nhưng Triệu Bân vẫn có thể trông thấy khi Hùng Thương bỏ chạy đã có một giây ngoái đầu nhìn lại, tất nhiên người ông ta nhìn là hắn, ánh mắt đầy dữ tợn, bạo lực, khát máu và tức giận, tất cả đều dành cho hắn.
Cũng đúng, là do hắn tạo thành biến cố, lật ngược thế cờ.
Hắn cũng không dám chắc Hùng Thương có thể nhìn thấy thân phận thật sự của hắn hay không.
Chỉ biết rằng sau này chắc chắn hắn sẽ không yên.
Cũng may Hùng Thương không biết rõ hình dạng thật của hắn, tất cả đều nhờ công của lớp da người hắn luyện, nó có khả năng thần kỳ thay đổi mặt mũi, cả Thiên Võ cũng không thể nhận ra.
Thế cũng rất tốt.
Ít nhất thì gương mặt bình thường của hắn sẽ không để Hùng Thương làm ảnh hưởng đến