Điểm dừng chân tiếp theo của Triệu Bân và lão già râu chữ bát là trước một ngôi thành cổ.
Trước khi vào thành, Triệu Bân ngước đầu nhìn lên tấm biển thì thấy bốn chữ được khắc rất có lực.
Hắn có nghe phong phanh về tòa thành cổ này, nghe nói trước khi có trăng lên, cảnh vật buổi chiều hôm ở đây rất đẹp, có một loại ánh sáng rất kì lạ, có năm màu hoặc bảy màu, rất rực rỡ.
Thành Mộ Quang cũng vì vậy mà trở nên nổi tiếng, chỉ là không biết mọi thứ có thật sự đặc sắc giống như lời đồn hay không.
“Tìm chỗ nghỉ chân trước đã, lão phu mệt quá rồi!”
Lão già râu chữ bát đấm vai, mặt nhăn nhó suốt dọc đường, lão ta đang bị nội thương, hơn nữa còn bị thương nặng.
Sắc mặt của Triệu Bân cũng không tốt hơn là mấy, hai lần dùng thuật trầm quan khiến hắn đang rất yếu.
Đường phố của thành Mộ Quang rộng rãi, sáng sủa, hai bên có rất nhiều lầu cao, vô cùng náo nhiệt.
“Nghỉ ngơi xong thì đến đây dạo đi!”
Lão già râu chữ bát chọt nhẹ Triệu Bân rồi chỉ vào một lầu cao.
Triệu Bân liếc mắt nhìn, đó là một sòng bạc, còn là một sòng bạc quy mô lớn, có rất nhiều người ra vào, mặt mày ai cũng hằm hằm, chắc là đã thua sạch túi, đứng đó chửi cha mắng mẹ.
“Được!”, Triệu Bân không nhìn nữa.
“Ta phải tìm một túi tiền lớn hơn chút mới được!”, lão già râu chữ bát cười haha.
Tất nhiên là dùng để đựng tiền! Triệu Bân có Thiên Nhãn, có thể nhìn thấu hết mọi thứ, nếu đến sòng bạc thì chẳng phải hắn có thể sát phạt hết tứ phương sao?
“Tiểu hữu, cần bảo bối không?”
“Binh khí mới ra lò, chém sắt như chém bùn, nếu như cần thì ta sẽ bán rẻ cho ngươi”.
“Cực lạc tán, dược lực rất mạnh!”
Người bán bảo vật dạo thì ở