Triệu Bân đã tiến bộ rất nhiều, hắn đi vòng quanh phân thân đến mấy vòng, thỉnh thoảng còn thò tay ra bóp nhẹ cánh tay và cẳng chân của phân thân, cũng không biết vị tiền bối nào sáng tạo ra thuật phân thân nữa, thật sự rất diệu kì!
“Còn lòng vòng nữa thì sẽ chóng mặt đấy!”
Phân thân cũng rất thú vị, còn biết nói lời trêu chọc.
Hắn xong việc thì tìm một cành cây, xem như kiếm, đứng đó múa.
Đây đều là mệnh lệnh của bản tôn.
Triệu Bân đã thành công được bước đầu khi có thể khiến phân thân nói chuyện.
Tiếp theo là khiến phân thân có thể múa kiếm, hắn đã bắt đầu thi triển bí thuật kiếm pháp.
Sau này phân thân sẽ có thể giúp ích rất nhiều.
Không biết từ lúc nào, hắn lại ngồi im xếp bằng, lặng lẽ biến hóa.
“Cái tên này là quái thai gì thế?”
Lão già râu chữ bát đang kiểm tra chiến lợi phẩm liên tục lẩm bẩm, lần đầu tiên lão ta gặp phải nhân tài có khả năng thiên phú đáng sợ như thế.
Cấp Chân Linh bình thường thì chắc bây giờ còn chưa hiểu rõ võ đạo là gì nữa, tên này thì hay rồi, không ngờ lại có thể tự mình thi triển bí thuật mà rất nhiều người lớn tuổi không làm được.
Có thiên phú thì làm gì cũng nhẹ nhàng hơn.
Nếu như Nguyệt Thần còn tỉnh thì nhất định sẽ nói câu đó, đồ đệ của cô ta thuộc kiểu người đó, sinh ra đã người thắng cuộc, nếu như có chí cầu tiến, lại còn chịu khó thì sẽ còn đi nhanh hơn người ta.
Mà Triệu Bân lại còn là người ưu tú trong số những người đó nữa.
Người có thể lọt vào mắt của thần linh thì sao có thể là người bình thường được, bồi