Đây không phải là lần đầu tiên Triệu Bân tới mấy nơi sư sòng bạc này, nó cũng giống như trong ký ức của hắn, đầy ngột ngạt tối tăm, cả căn phòng đầy tiếng kêu gào, bên này kêu to, bên kia la nhỏ, người thắng thì vui mừng, kẻ thua chửi mẹ nó, trong thành chỉ có nơi này là náo nhiệt nhất, đứng bên ngoài nghe, ai không biết lại tưởng là đánh trận đấy nhỉ?
“Đừng chơi lố tay”, Triệu Bân khẽ nhắc nhở.
“Ngươi tưởng đây là ngày đầu tiên ta ra đường lăn lộn chắc?”, râu chữ bát nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tiến tới trước bàn đánh cược, đứng đối diện cốc lắc xí ngầu.
Triệu Bân lặng lẽ mở thiên nhãn, có thể nhìn xuyên qua cái cốc.
Sau đó, hắn giơ tay lên sờ lỗ tai, ý là đặt đại.
Râu chữ bát hiểu ý, lấy ngân phiếu ra đập bộp lên bàn, một ngàn lượng.
“Vung tay lớn thật!”
Khách chơi ngồi cùng bàn đều quan sát họ từ trên xuống dưới, gặp tay chịu chơi rồi.
“Mở”.
Nhà cái hét lớn một tiếng, cầm cái cốc nhấc lên.
Nhưng ba viên xí ngầu đó cộng lại không phải đại… Mà là tiểu.
Râu chữ bát nhíu mày liếc sang Triệu Bân, cái tên đáng ghét này, rốt cuộc có làm được không vậy!
“Dưới bàn có cơ quan”.
Triệu Bân khẽ mấp máy môi, dùng khẩu hình miệng.
Râu chữ bát chuyển mắt liếc sang nhà cái, đúng là bọn họ bốn chín thì sòng bạc cũng là năm mươi! Đều chơi gian lận cả, nhà cái thì hay rồi, khiến bọn ta… Không trở tay kịp.
“Nào nào, đặt lớn bỏ lớn, đặt nhỏ bỏ nhỏ”.
Nhà cái