“Có tin tức này, ta nghĩ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú lắm”.
Râu chữ bát vuốt râu, lời nói đầy ẩn ý.
“Là gì?”, cô gái áo trắng cảm thấy hứng thú, cười nhìn râu chữ bát.
“Lão phu biết Tư Không Kiếm Nam ở đâu”, râu chữ bát nhếch miệng cười, nụ cười chứa sự vui vẻ.
Lời vừa mới thốt ra, nụ cười của cô gái áo trắng đã biến mất, đôi mắt xinh đẹp dấy lên ngọn lửa, ngực cũng phập phồng liên tục, hai má xinh đẹp đỏ ửng lên.
“Cô ta… Cũng là nhân tình cũ của Tư Không Kiếm Nam ư?”, Triệu Bân thầm nghĩ.
Râu chữ bát từng nói trong bán kính mấy trăm mét này chắc chắn sẽ có một người tình cũ của hắn ta.
“Ở đâu”.
Cô gái áo trắng hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn tức.
Đúng như Triệu Bân đoán, cô ta với Tư Không Kiếm Nam thật sự có một đêm phong hoa tuyết nguyệt, cùng giường chung gối, tên đó lại biến mất, đã qua không biết bao nhiêu ngày rồi mà tìm mãi vẫn không thấy người.
“Hắn ở Thiên Tông”, râu chữ bát vuốt vuốt râu.
“Thiên Tông?”, cô gái áo trắng nhướng mày, dường như đã ngộ ra điều gì đó trong nháy mắt.
Với lời râu chữ bát nói, cô ta cũng không hề nghi ngờ, thảo nào ở ngoài này tìm mãi không ra, thì ra đã chạy vào Thiên Tông, cũng biết tìm chỗ đấy, với tư chất của Tư Không Kiếm Nam thì vẫn đủ tư cách là đệ tử Thiên Tông.
“Tên bạc tình đó, hay thật”, cô gái áo trắng không tức mà còn cười.
“Hẹn gặp lại”.
Râu chữ bát phủi tay, kéo Triệu Bân đi.
Về phần Tư Không Kiếm Nam, có trời mới biết tên đó ở đâu, hắn ta ở đâu cũng chẳng cần quan