“Hại thiên nhãn của ngươi bị mù thế này, thật lòng xin lỗi ngươi”, Chiêu Tuyết nói xong lại lấy ba quả màu xanh ra: “Nước quả này có thể tẩm bổ cho mắt, mỗi ngày nhỏ một lần, ba ngày sau sẽ lấy lại thị lực”.
“Cảm ơn”, Triệu Bân cũng không khách sáo.
Khỏi cần giới thiệu hắn cũng biết lai lịch của cách dùng của thứ quả đó.
Thiên nhãn có thể khôi phục thị lực, nhưng đồng lực thì không thể khỏi trong một sớm một chiều được, bị cắn trả quá dữ dội, còn đáng sợ hơn cả quan tài vua Man, nếu biết đây là cái bẫy thì hắn đã đổi sòng bạc khác để kiếm tiền rồi.
Hai người lại nối đuôi nhau ra khỏi địa cung.
Chiêu Tuyết dặn dò vài câu rồi xoay người biến mất, có lẽ đang chuẩn bị hành lý.
Cô ta phải đến Thiên Tông, có thành đệ tử Thiên Tông hay không cũng chẳng quan trọng, chủ yếu là đến đó tìm Tư Không Kiếm Nam, hỏi tên đó lý do tại sao đi chẳng nói lời nào, đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi, cứ tưởng là chết bờ chết bụi đâu rồi ấy chứ?
“Nếu tất cả người tình của hắn đều đến Thiên Tông thì chắc sẽ đông đúc náo nhiệt lắm”.
Triệu Bân thầm nghĩ, người tình cũ của Tư Không Kiếm Nam đều là nhân tài.
Nếu biết tên đó đến Thiên Tông, không biết có bao nhiêu muội tử chạy tới tập trung ở đó, chắc là không ít, dường như hắn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh đó, tất cả đều tụ về một chỗ, muốn yên tĩnh cũng khó.
“Hắn chính là tấm gương dành cho ngươi đấy”.
Nếu Nguyệt Thần tỉnh thì chắc sẽ dạy dỗ đồ nhi nhà mình như thế.
Thấy Triệu Bân ra khỏi sòng bạc, râu chữ bát vội vàng ra đón, thấy sắc mặt hắn tái nhợt thì khẽ nhíu mày, hắn bị người ta đánh ư? Lúc nào thì khí huyết dồi dào, ra tới