Thấy vậy, ánh mắt của ông già lưng gù như ngưng lại, bây giờ chạy đã không còn kịp, bèn dùng chân nguyên hộ thể, gắng gượng đỡ lấy bùa nổ, đợi khi khói bụi tan đi, ông ta lảo đảo, quần áo rách tươm, máu me đầm đìa, nhiều chỗ còn lộ cả xương ra ngoài, cả cánh tay buông thõng xuống, máu tươi chảy ròng ròng.
“Thế mà vẫn không chết à?”
Triệu Bân hộc máu, cơ thể hắn cũng lắc lư, lùi xuống bên cạnh vách đá, mặt mũi trắng bệch.
Dùng bùa nổ nhiều quá nên chân nguyên của hắn cạn kiệt rồi.
“Chạy đi, sao không chạy nữa?”
Ông già lưng gù nở nụ cười méo mó, dù thương tích thực sự thê thảm, nhưng ông ta cũng đã dồn Triệu Bân tới đường cùng.
Dù cơ thể đã chết dở, nhưng ông ta vẫn có thể trấn áp Triệu Bân bằng một tay.
Phải biết rằng, một tên mới đạt tới cảnh giới Chân Linh, chân nguyên cũng không còn là bao, về cơ bản không có sức lực phản kháng.
Keng!
Đáp lại lời ông ta là tiếng kiếm gầm.
Triệu Bân bước tới một bước, vung kiếm ra cầu vồng, trên thân kiếm có sấm sét.
“Lôi đình?”
Ông già lưng gù cười nhạo, hờ hững nhấc tay lên, giơ ra hai ngón tay kẹp lấy kiếm Tử Tiêu, không lệch tí nào.
Triệu Bân sớm đã dự đoán được cảnh này nên lập tức độn thổ, không đợi ông già lưng gù dồn hắn ra ngoài, hắn đã tự trồi lên, cây kiếm trong tay đổi thành kiếm Long Uyên, hai tay nắm chặt, bổ một nhát từ trên trời xuống.
Phụt!
Nhát kiếm này cũng rất đau đớn, chém cho ông già lưng gù phải lảo đảo, nhưng chỉ lảo đảo trong một thoáng chốc, chân nguyên lại trào lên hất tung Triệu Bân.
Phụt!
Triệu Bân phun mạnh ra một búng máu, va thẳng vào vách đá.
“Còn chỗ dựa gì nữa không”.
Ông già lưng gù nở nụ cười vặn vẹo, từng bước tiến đến, khi đi ngang qua thanh kiếm Long Uyên vẫn đang cắm trên nền đất, ông ta còn tiện tay nhổ nó ra.
Đúng là một thanh kiếm tốt, đủ sức nặng, đủ hung hãn, tiếc rằng ông ta chẳng buồn nhìn kỹ.
Giờ phút này, điều ông ta muốn làm nhất là hạ gục Triệu Bân, sau đó hành hạ hắn sống không bằng chết.
“Chỗ dựa nhiều lắm”.
Triệu Bân hộc máu, chống tay vào vách đá, lảo đảo đứng cũng không vững.
Nụ cười của hắn lẫn với vẻ giảo hoạt.
Ông già lưng gù thấy vậy nên thoáng có dự cảm không lành.
Ông ta vô thức cụp mắt xuống, bấy giờ mới thấy chân mình đang giẫm lên một lá bùa nổ.
Ban nãy chỉ mãi nhìn Triệu Bân, bây giờ mới phát giác ra, cũng không biết hắn đã chôn lá bùa nổ này từ bao giờ.
Chuyện này không quan trọng nữa, quan trọng là Triệu Bân đã hóa giải cấm chế của bùa nổ rồi.
Trong thoáng chốc, hai mắt của ông già lưng gù lồi ra, đồng tử co lại.
Sau đó, ông ta đi Tây Trúc thỉnh kinh khi bị nổ tung cùng một tiếng nổ lớn, cánh tay vốn đã buông thõng bị nổ bay luôn.
Cơn mưa máu trút xuống, đợi khi mọi thứ dừng lại đã không thấy bóng người đâu nữa.
Bao nhiêu lá bùa nổ chỉ có lá này nổ đúng chỗ này, từ dưới lên trên, máu thịt bay đầy trời.
Triệu Bân cuối cùng cũng ngồi bệt xuống, thở dốc kịch liệt, mặt mũi trắng bệch.
Lá bùa nổ cuối cùng đã rút mất chút chân nguyên còn sót lại trong đan điền của hắn.
May mà đã tiêu diệt được ông già lưng gù.
“Hay, hay lắm!”
Ngay khi hắn đang thở phào nhẹ nhõm thì một âm thanh nhỏ xíu nhưng dữ tợn vang lên từ cách đó không xa, ông già lưng gù đã không còn ra hình người nhưng vẫn đứng được dậy.
Mất một cách tay, toàn thân bê bết máu, gương mặt già nua không còn nhìn ra dung mạo, máu thịt lẫn lộn, nhìn thế nào cũng giống một cỗ thi