Chuyện tiếp theo thì cũng không khó tưởng tượng, roi dài đã được vệ binh rút ra để trấn áp đám người này.
Mấy lão già này đều là người đến tầm bảo, không sai đi đâu được, chỉ đáng tiếc bọn họ không chọn được nơi tốt để tìm bảo bối cho nên mới bị vệ binh bắt được khi đang đào tới phủ thành chủ, vậy mà đám người này còn già mồm gào to.
Giờ phút này tất cả đều đã bị treo lên, ngay cả cảnh giới Địa Tạng cũng không tính là gì, bởi vì trong phủ thành chủ cũng có không ít cảnh giới Địa Tạng, muốn bắt người vô cùng dễ dàng.
"Ai muốn chuộc người thì phải để tiền lại".
Ngay sau đó, từ trong phủ thành chủ truyền ra một mệnh lệnh.
Ai cũng hiểu, thành chủ thành Mộ Quang đang muốn kiếm thêm một khoản kha khá!
Đến đào kho báu hả, ta cho các ngươi đào.
Nhưng đến thì dễ còn đi thì khó lắm, sẽ không ai có thể rời đi nếu không để lại một chút máu.
Về phần cần để lại bao nhiêu máu mới được phép rời đi thì còn tùy thuộc vào tâm trạng của thành chủ.
Thành chủ hạ lệnh, ai dám không theo?
Có không ít người đã cầm tiền tới chuộc người.
Triệu Bân là một trong số đó, hắn may mắn không bị bắt, vừa đi ra đã nhìn thấy cảnh tượng bạn của mình bị thành chủ bắt được, hắn phải lấy tiền chuộc bạn mình lại, bởi vì lão già râu chữ bát đối với hắn rất tốt.
"Tên nhóc nhà ngươi đã chạy đi đâu vậy?"
Thấy Triệu Bân, lão già râu chữ bát thổi thổi hàm râu, trừng mắt nhìn hắn rồi hỏi.
"Đi tiểu đó".
Triệu Bân hít sâu một hơi, tìm ra được một lý do hết sức tươi mát thoát tục.
Lão già râu chữ bát trợn mắt, lão ta tin hắn mới là lạ, đi tiểu gì mà tới ba ngày hai đêm? Hơn nữa, lão ta nhìn Triệu Bân cũng cảm thấy rất khác lạ, mới ba ngày không gặp mà dường như