Gào!
Con mãng xà khổng lồ đuổi theo, trong đôi mắt to của nó toát lên vẻ đen tối và hung hãn.
Nhìn cơ thể nó cồng kềnh nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh.
Cũng vì cơ thể to lớn nên không biết có bao nhiêu cây cối đã bị đè ngã, với thân hình đó, chỉ cần một cái quất đuôi thì dù là cấp Huyền Dương thì cũng bị đè thành thịt nhão, Triệu Bân và lão già râu chữ bát đang chạy trước mặt nó chẳng khác gì hai con chuột nhắt.
“Tại sao chỉ đuổi theo mình ta?”, Triệu Bân đột ngột quay lại nhìn.
Con mãng xà khổng lồ bỏ qua lão già râu chữ bát, chỉ đuổi theo một mình hắn, nó phun khói mù và nọc độc suốt dọc đường.
Rất nhiều tia sáng màu máu phóng ra từ hai con mắt to của nó, uy lực của những tia sáng đó còn mạnh hơn cả kiếm khí của võ tu, nếu như bị một tia bắn trúng thì dù cho không bị cắt đứt cũng sẽ bị mất nửa cái mạng.
“Ai bảo ngươi lấy bảo bối của ta!”
Nếu như con mãng xà khổng lồ có thể thốt ra được tiếng người thì nó nhất định sẽ nói câu đó.
Đương nhiên cũng vì khí huyết của Triệu Bân tinh túy hơn lão già râu chữ bát.
Có ai lại bỏ qua miếng thịt mỡ mà đuổi theo một con chuột chứ.
Triệu Bân chính là miếng thịt mỡ đó, còn lão già râu chữ bát thì đương nhiên là con chuột rồi.
Soạt!
Triệu Bân lướt đi như một bóng ma, giẫm lên cành cây rồi bay lên không.
Con mãng xà khổng lồ cũng không chậm hơn, nó há to cái miệng máu me, trong cổ họng xuất hiện một vòng xoáy với lực hút cực kỳ đáng sợ, Triệu Bân đang bay trên không trung liền bị hút xuống, nếu không có bất ngờ