Triệu Bân thầm nghĩ trong đầu, hắn có tia sét đó nhờ cơ duyên.
Không thể hiểu nổi, lúc đạt tới Huyền Dương thì liệu có thiên kiếp như thế không, bấy giờ tưởng tượng tới lại thấy sợ, dù thiên kiếp cũng là sấm sét, nhưng nó khác với sấm sét ngày mưa, nó có sức mạnh hủy diệt hơn nhiều.
“Gần đây ta vừa có được một thứ rất kỳ quái, mở mang tầm mắt không?”
Vương Trác nhếch miệng cười, tiện tay xách một cây roi sắt ra, một cái roi sắt đen ngòm.
Triệu Bân chuyển mắt sang nhìn thử, cây roi trông cũng không có gì thần kỳ, trông giống cây đốt lửa, nhưng cẩn thận nhìn lại xem thì cũng cực kỳ phi phàm, trên thân nó có những hoa văn từ thời cổ xưa.
“Mua về từ chợ đêm, sức mạnh rất hung hãn!”
Vương Trác nói xong còn hà hơi vào roi sắt, sau đó lấy ống tay áo lau lau.
“Hung hăng đến mức nào”, Triệu Bân vẫn còn xem, tùy ý hỏi một câu.
Vương Trác chẳng nói chẳng rằng, cầm roi quất cho Triệu Bân một cái, có thể nói là tiếng chát đó cực kỳ vang dội.
Ưm…!
Triệu Bân rên lên, đầu óc chấn động.
Vương Trác trừng mắt nhìn, có vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Dễ xài không?”
“Dễ!”, mặt Triệu Bân hơi đen.
Nói đánh là đánh, ngươi có thể cho ta xin chút nghiêm túc được không!
Nhưng roi sắt thì lại khá là thú vị, có lẽ nó chuyên đánh vào tinh thần, cũng may hắn có võ hồn, có thể chống đỡ được, nếu ai không võ hồn trúng một roi như thế