Triệu Bân thấy thanh niên áo trắng và cũng phát hiện Liễu Như Nguyệt.
Tu vi của hai người đó đều không thấp, nhưng khi đứng trong đám đông thì lại yếu hơn rất nhiều người vì nơi này có quá nhiều cao thủ.
Nhìn tới điểm cuối.
Người hái quả đã bị vây chặt dưới một vách đá.
Đúng thật là lão già râu chữ bát, khắp người lão ta đều là máu.
Triệu Bân có thể nhìn thấy rất rõ ràng, hắn hít một hơi thật mạnh.
Phải nói là lão già râu chữ bát cũng rất giỏi, nhiều người vậy mà cũng không phát hiện, lão ta lại tìm ra, không chỉ mạng lớn mà còn rất may mắn, có điều bây giờ thì chắc chẳng còn may mắn nữa rồi.
“Không ai được qua đây, nếu còn qua đây thì ta sẽ hủy nó đấy”.
Lão già râu chữ bát lảo đảo, máu không ngừng chảy ra từ miệng.
Lão ta không ngốc, tay cầm khư khư quả Thiên Linh, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp nát nó.
Thứ trên tay lão ta giống như một quả bom, không ai dám hành động nông nổi vì ai cũng muốn có quả Thiên Linh.
“Đưa cho lão phu, ta đảm bảo ngươi sẽ được bình an!”, một người áo đen đưa tay ra.
“E rằng đưa cho ngươi xong thì ta sẽ chết nhanh hơn!”, lão già râu chữ bát cười lạnh lùng, quả Thiên Linh là bùa hộ mệnh của lão ta, sao có thể tùy tiện giao ra, nếu như giao ra thì sẽ bị người ta chặt thành tám khúc ngay.
Lão ta vừa dứt lời thì ánh mắt của người áo đen liền lạnh đi.
Đâu chỉ có hắn ta, những người vây xung quanh cũng sát khí đằng đằng.
Lúc này không biết có bao nhiêu người đang vây chặt lấy lão già râu chữ bát, ai cũng muốn giết chết lão ta để giành lấy quả Thiên Linh, chỉ cần lão già râu chữ bát sơ hở một cái là xong, họ đều đã chọn sẵn vị trí rồi.
“Vứt qua đây!”
Triệu Bân không nói gì nhưng ánh mắt thì đã nói lên tất cả.
Nếu không thì sao lại nói hắn và lão già râu chữ bát ăn ý chứ? Lão ta