Đập người! Đây là chiêu thức mà Triệu Bân đã sớm luyện đến mức thuần thục.
Ầm!
Lão già áo trắng đã bị đập cả thân người xuống mặt đất.
Tiếng thân thể lão ta đập xuống mặt đất nghe rất vui tai, tiếng hét thảm thiết của lão già áo trắng nghe cũng nghe rất vui tai, lão ta phun máu giàn giụa, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, không biết có bao nhiêu xương cốt và gân mạch đã bị đứt gãy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Khí huyết của Triệu Bân bạo dũng, liên tục đập thân thể của lão già áo trắng xuống đất.
Trên mặt đất đã xuất hiện một cái hố lớn hình người, chính là bị lão già áo trắng đập ra.
“Qua đây cho ta”.
Triệu Bân buông tay, đi thẳng đến chỗ lão già áo đen bên kia.
Hắn đi rồi thì Vương Trác mới cầm roi sắt đi lên, quật liên tiếp vào người của lão già áo trắng, khiến cho lão già áo trắng kêu rên không ngừng cho tới khi tắt thở, không thể đứng dậy nữa.
“Cảnh giới Chân Linh sao có thể mạnh như vậy?”
Lão già áo đen vô cùng khiếp sợ, cũng khó có thể tin được.
Lão ta đã nhìn thấy rõ lão già áo trắng bị đập chết như thế nào.
Ầm! Keng! Ầm!
Không cần phải xem cảnh tiếp theo, chỉ cần nghe cũng đủ biết lão già áo đen thê thảm như thế nào.
Lão già áo đen chết nhanh hơn, dễ dàng hơn lão già áo trắng rất nhiều, lão ta bị Triệu Bân đập tơi tả, chết cũng không nhắm mắt, thân là cảnh giới Huyền Dương mà lại bị một tên nhóc con cảnh giới Chân Linh đập đến chết, lão ta chưa bao