“Đứa nhỏ này, sao lại khóc rồi?”
Thấy Triệu Bân như thế, ánh mắt của lão già gầy bên cạnh nhìn hắn hơi lạ.
Triệu Bân nhanh chóng gạt nước mắt đi: “Tiền bối, ông có biết Đan Phượng Phù Dung bị nhốt ở đâu không?”
“Cái đó thì ai mà biết được”, lão già gầy xua tay: “Chắc là đang ở trong thiên lao, cũng có thể là khổ ngục, mà có khi lại ở hình tháp, cả Tử Y Hầu cũng phải chạy đi bắt người, tất nhiên Đan Phượng Phù Dung đó không phải kẻ đơn giản, chắc sẽ không được giam ở nhà tù bình thường, có lẽ đã bị nhốt ở một nơi bí mật nào đó rồi”.
Triệu Bân im lặng, thầm siết chặt nắm đấm, càng ngày càng chặt.
“Nhưng có thể chắc chắn Đan Phượng Phù Dung vẫn còn sống”, lão ta vẫn chưa kết thúc, lại nói tiếp: “Nghe nói cô ta liên quan đến một bí mật nào đó, không khai ra thì Tử Y Hầu sẽ không nỡ để người phải chết đâu”.
“Cảm ơn tiền bối”, Triệu Bân vẫn rất lịch sự lễ phép.
“Ừ”, lão già gầy vuốt chòm râu, tiếng tiền bối này khiến lòng lão ta phơi phới, đừng thấy lão ta lớn tuổi mà lầm, thật ra tu vi cũng chỉ lên đến Huyền Dương tầng thứ hai, cũng chỉ hơn Triệu Bân hai tầng mà thôi, đây là Triệu Bân chứ mà là người khác thì chẳng có ai quan tâm đến lão ta, gọi lão ta là tiền bối lại càng không nên cách gọi đó khiến lòng lão ta cứ lâng lâng thế nào ấy!
Đang bận đắm chìm trong cảm giác đó nên lão ta mới bỏ qua vẻ mặt của Triệu Bân.
Khóe mắt Triệu Bân vẫn còn vương nước mắt, đôi mắt sâu thẳm vẫn còn nổi lên tia máu nhỏ.
Hắn sẽ cứu mẫu thân mình, nhất định sẽ cứu, chẳng những phải cứu mà còn muốn giết chết hết tất cả những kẻ thù đó, Tử Y Hầu, Vân Phượng, không một kẻ nào có thể chạy được, cuộc sống sau này hắn chỉ sống vì thù