Nữ soái Xích Diễm nổi tiếng bốn phương, cháu gái cô ta chắc chắn không thể là hạng tầm thường.
Sở Lam, đây chính là… Lần đầu tiên hắn nghe thấy tên của nữ soái Xích Diễm, một đóa hoa đỏ rực trên chiến trường, dù đi tới bất cứ đâu cũng có thể thấy một màu đỏ chói mắt khiến con người ta rất khó có thể quên được.
Soạt!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, hạc trắng lướt qua bầu trời, vào Thiên Tông.
Từ đầu đến cuối không hề thấy Sở Vô Sương cúi mắt xuống nhìn, chỉ thấy sự kiêu cao thoát tục, sự lạnh lùng hờ hững của cô ta không hề dính chút dơ bẩn nào, đủ tư cách để khinh thường tất cả mọi thứ.
“Ồ, người đó đẹp trai quá!”
Sóng gió chưa lặn thì cơn sóng khác đã nổi lên.
Vừa mới nhìn theo Sở Vô Sương đi mất thì đã thấy một thanh niên bước lên đài, vạt áo tím bay bay, hắn ta đến khiến các cô gái dưới đài lại bắt đầu nổi máu háo sắc, cũng đành vậy, người ta quá điển trai, thật sự rất chói mắt.
“Ta biết tên này, Tư Không Kiếm Nam”, lão già gầy vuốt vuốt chòm râu.
Không cần lão ta phải nói, Triệu Bân cũng nhận ra, đây là lần thứ hai hắn gặp Tư Không Kiếm Nam, lần đầu tiên là lúc đưa Mộng Điệp về quê nhà thì bắt gặp hắn ta bên bờ sông, không ngờ râu chữ bát lại vô tình nói trúng, hắn ta thật sự đến Thiên Tông khảo hạch, tư chất hắn ta rất cao, chắc chắn sẽ trúng tuyển.
“Cái tên đó không phải là dạng phong lưu bình thường đâu”, lão già gầy vẫn còn nói: “Nghe đồn tất cả những nơi hắn ta đến, bán kính trăm mét chắc chắn sẽ có một tình nhân cũ, có bao nhiêu người thì chắc bản thân hắn ta cũng không đếm hết”.
Nhắc tới tình nhân cũ thì người ta đã xuất hiện.
Đó là Chiêu Tuyết.
Tất nhiên là Triệu Bân nhận ra cô ta, trước đó hắn với râu chữ bát đến sòng bạc kiếm chác chút tiền đã bị cô ta mời