Tư Không Kiếm Nam ho khan, cháu gái ruột của nữ soái thì hắn ta không đám đụng thật, đừng nói là cho hắn ta mười ngàn lượng, dù có cho hắn ta cả núi vàng cũng chẳng thể đụng nổi, cô gái tên Sở Vô Sương đó cực kỳ kiêu ngạo, nếu không phải là kỳ tài ngàn năm khó gặp thì chẳng lọt nổi vào mắt cô ta.
“Quen ngươi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy ngươi bó chân bó tay thế”, Lâm Tà bật cười.
“Thôi bó chân bó tay cũng tốt, thế nó an toàn”.
Tư Không Kiếm Nam hít một hơi thật sâu, thổ lộ triết lý nhân sinh.
Người như Sở Vô Sương, không đụng được thì đừng cố gắng đụng, bất cẩn sẽ bị đánh chết.
“Sở sư muội ngày càng xinh đẹp nha”.
Ánh mắt nam đệ tử sáng như sao, hăng hái như đánh tiết gà, một đám chạy tới bắt chuyện.
Xấu hổ nhất là Sở Vô Sương còn chẳng thèm mở miệng, cả gương mặt cũng không thấy một sự thay đổi cảm xúc nào, đúng là tự cao tự đại, kiêu ngạo khiến con người ta phải ngước lên nhìn, và cô ta cũng có cái tư cách đó.
Nơi cô ta ngồi, bán kính mấy chục mét không có một bóng người.
Tư chất không thể sánh ngang với cô ta thì không có tư cách để ngồi chung với cô ta, ở đây, các đệ tử đều tự hiểu lấy, người mạnh như Vô Niệm đầu bóng lưỡng thì chẳng nghĩ đến chuyện đó.
“Thời buổi này, đi tới đâu cũng có người luồn lách đi cửa sau được”.
Tên Nghiêm Khang kia lại bắt đầu không ngậm miệng lại được, chẳng biết là cố ý hay là cố tình, hắn ta nhấn ba chữ “đi cửa sau” cực kỳ mạnh, tất nhiên là nói cho Sở Vô Sương nghe, chỉ vì người nào đó đi cửa sau nhờ Tử Ngọc của nữ soái Xích Diễm, tín vật đó thuộc về cô ruột của cô ta.
Khỏi phải nói, Sở Vô Sương thật sự liếc sang, ánh mắt hờ hững nhìn Triệu Bân.
Không chỉ có