“Thu”, Trần Huyền Lão lau máu mũi đi: “Bán thế nào”.
Triệu Bân không đáp mà chỉ giơ năm ngón tay.
“Năm trăm?”
“Nghĩ cái gì thế? Đây là hàng quý hiếm đấy”.
“Năm ngàn?”
“Không đắt nhỉ!”
Triệu Bân cuộn bức tranh lại, cười hơ hớ.
Người đã già nhưng mắt còn sáng, dù sao cũng phải có chút thú vui tao nhã, chẳng hạn như Trần Huyền Lão, ông ta là người lanh lẹ, đêm dài tĩnh lặng cũng chẳng biết phải làm gì, có bức tranh này, thú vị hơn.
“Ngươi có bao nhiêu”, Trần Huyền Lão cười đáng khinh.
“Hôm nay chỉ mang theo một cuốn thôi, trưởng lão muốn thêm thì mai ta đưa tới”.
“Ngươi nghịch ngợm thế này, sư phụ ngươi có biết không?”
Trần Huyền Lão thổn thức, đã lau mắt nhìn lại Triệu Bân một lần nữa.
Đừng thấy cái tên này trông cũng ra gì và này nọ mà lầm, thật ra… Không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn gì, nghe lời hắn nói thì vẫn còn rất nhiều bức như thế, nếu để sư muội Vân Yên nghe được thì không biết sẽ thế nào!
“Ta thiếu tiền”.
Triệu Bân thốt ra chân lý của đời người.
“Bạc là thứ tốt, ta cũng thiếu”.
Trần Huyền Lão nói xong bèn đưa ngược lại cho Triệu Bân ngân phiếu năm ngàn lượng.
Lão già này cũng không thèm quan tâm đến giá cả gì.
Xong việc lập tức lấy cuộn tranh đi mất.
Có tiền hay không cũng chẳng sao cả, lão phủ thích sưu tầm là chủ yếu.
Một số giao dịch được tiến hành trong lén lút và nhanh gọn như thế, một đệ tử vào đây để mua đồ chẳng biết mô tê gì, thấy