Triệu Bân không nói lời thừa thãi, hắn lấy kiếm Long Uyên ra, bổ vào vách tường, cạy viên tinh thạch ra.
Nó không chỉ cứng mà còn rất nặng, chắc phải đến mấy vạn cân.
Lúc rơi xuống đất, tiếng ầm ầm vang lên khiến cả ngọn núi nhỏ đều rung chuyển.
“Rốt cuộc là vật gì nhỉ?”
Triệu Bân lẩm bẩm, đi vòng quanh tinh thạch, thi thoảng còn sờ vào nó có cảm giác vừa ấm vừa lạnh.
Hắn liếc nhìn ý thức, có lẽ Tú Nhi sẽ biết.
Tuy nhiên Nguyệt Thần không hề đáp lời hắn.
Không nhìn nữa, Triệu Bân lại cầm Long Uyên lên, thanh kiếm được bọc bởi sấm sét, thêm cả khí huyền hoàng, cắt một mảnh nhỏ từ tinh thạch trên vách hang xuống, nó to bằng nắm tay trẻ con, những thứ còn lại đều cho vào nhẫn ma.
Còn hắn thì ngồi xếp bằng, cầm viên tinh thạch nhỏ màu tím nhìn đi nhìn lại.
Phân thân cũng ở đó, đang ngồi xổm trên mặt đất, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, đây chắc chắn là bảo bối.
“Chỉ là tinh thạch bình thường thôi sao?”, Triệu Bân lẩm bẩm, thầm nghĩ sẽ tìm người hỏi mới đáng tin cậy nhất, hay là đến Tàng Kinh Các tìm mấy quyển sách cổ, không chừng trong đó sẽ có ghi chép gì đó.
Triệu Bân cất tinh thạch, tìm kiếm trong hang động một lần nữa nhưng cũng không có gì khác.
Sau đó, hắn mới leo ra khỏi hang.
Bây giờ, từ bên hướng Đông đã có những tia nắng màu vàng cam chiếu sang.
Một ngày mới lại đến, cả Thiên Tông tràn đầy khí thế.
Nhìn từ xa, khói bốc lên mịt mờ, sương mịt mù.
Còn Đại Hạ Thiên Tông giống như tiên cảnh nơi nhân gian ẩn hiện trong sâu thẳm mây mù.
“Hắn, chính là người vào bằng quan hệ à?”
“Đúng thế, tên là Cơ Ngân, đệ tử của đỉnh Tử Trúc – sư thúc Vân