“Con thiếu tiền mà!”, Triệu Bân nhe răng trợn mắt.
Cùng là bị đánh nên trên người hắn cũng có rất nhiều dấu chân, đầu óc đến bây giờ vẫn còn ong ong.
Hắn khá quen với việc bị treo lên cây rồi, đi đâu cũng bị hành như thế.
Đừng có thấy sư phụ của hắn dịu dàng xinh đẹp, khi nổi giận thì sư phụ thật sự còn hung dữ hơn cả hổ cái.
Mục Thanh Hàn nhìn rồi lại nhìn mà không biết lý do nguyên cớ.
Nếu biết rõ ngọn nguồn lý do, dù Triệu Bân đang bị treo thì hắn chắc chắn cũng sẽ hưởng thêm trận đòn.
Nghiên cứu gì không được mà lại nghiên cứu xuân cung đồ?
Nếu như Nguyệt Thần còn tỉnh, chắc chắn cô ta sẽ mắng hắn.
Đã từng, từng có rất nhiều cô gái xinh đẹp bám lấy mà ngươi còn không thèm động lòng.
Vậy mà giờ lại mê mấy thứ như xuân cung đồ, ngươi bị đánh là đáng đời, đánh chết cũng đáng đời!
Màn đêm sớm buông xuống.
Vân Yên dùng xong bữa tối, liền về phòng nghỉ ngơi.
Trước khi đi, còn liếc nhìn Triệu Bân, vẫn còn bị treo ở đó sao?
“Tại sao sư tôn đánh ngươi?”
Mục Thanh Hàn hiền lành tốt bụng, đã ôm một chậu cơm đứng dưới gốc cây.
Nàng ta đã băn khoăn về chuyện này suốt một ngày, rất muốn tìm người để hỏi một chút, chờ sư phụ ngủ rồi thì nàng ta mới dám ra đây.
“Sư phụ… có lẽ do tâm tình không tốt”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói.
Mục Thanh Hàn tất nhiên là không tin, nàng ta lúc này đang một tay cầm bát cơm, một tay cầm thìa đút cho Triệu Bân từng chút một.
Sư phụ nói không được thả sư đệ xuống, cho nên