Triệu Bân vẫn còn đang chạy trốn, ánh mắt sâu thẳm.
Chắc chắn Cô Lang dạ hành còn trộm cả thứ gì đó mà người khác không rõ, ví dụ như là trân bảo hiếm thấy.
Nếu vậy thì mọi chuyện cũng rõ ràng.
Điều động đến cả quân đội, tức là có can hệ rất lớn.
Mà hắn thì có thấy bảo bối nào đâu!
Lúc giết chết Cô Lang dạ hành, hắn đều mang hết những thứ có thể đi rồi.
“Không lẽ là đã giấu đi rồi?”
Triệu Bân thầm nghĩ, cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi hấy đau lòng.
Nếu thế thật thì chắc chắn là Cô Lang dạ hành còn giấu tiền bạc, báu vật ở một nơi nào đó, nhưng giờ gã ta đã chết, sợ là chẳng ai tìm thấy nổi.
Nếu biết trước thì hắn đã hỏi cho rõ ràng rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đêm ấy hắn cũng không biết đó là Cô Lang dạ hành.
Keng! Keng!
Trong lúc ấy, kiếm khí lại bắn tới, không phải một hai luồng, mà là một vùng lớn.
Triệu Bân cắn răng, lại xuyên tường mà đi.
Lúc ra đến nơi, miệng hắn đã nhuốm máu, không phải vì bị kiếm khí bắn trúng mà là bị lực dư của kiếm khí làm bị thương, vai trái bị cắt một mảng máu.
“Người đâu rồi?”
Đám người đuổi theo nhưng lại không thấy bóng người đâu, chỉ thấy dấu máu.
“Giỏi cho một cảnh giới Chân Linh”.
Ông già tóc trắng hừ lạnh, lần theo vết máu, trong lòng thì kinh ngạc không thôi! Ông ta là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, thế mà lại không đuổi kịp một cảnh giới Chân Linh.
Càng nhiều người tìm đến, đuổi theo vết máu.
Tìm mãi tìm mãi, vết máu biến mất, giống như biến mất vào hư vô.
“Một người còn sống sờ sờ mà đã biến mất rồi?”
“Không nhiều người thông hiểu thuật xuyên tường, nhưng chưa nghe nói là có cảnh giới Chân Linh bao giờ!”
“Còn nhiều điều ngươi không biết lắm?”
Một nhóm người tức giận nhìn trái ngó phải, gắng sức tìm kiếm hơi thở.
“Ngươi nói xem, hay hắn đi vào phủ thành chủ rồi?”
Có người nhỏ giọng nói, nhìn về tòa nhà to lớn phía xa.
Nơi đó tỏa sáng chói mắt, còn nhìn thấy mấy chữ thếp vàng: phủ thành chủ thành Thanh Phong.
Nghĩ tại mặt chữ, là phủ đệ của thành chủ thành Thanh Phong.
Lúc mọi người nhìn thì cũng không ngừng có người đi ra đi vào trong phủ thành chủ, đều là thị vệ cầm đao.
“Đi xem xem thế nào”.
Đám người nhìn nhau rồi nhìn ông già tóc trắng, ngụ ý rõ ràng, hay là ông dẫn đầu đi, chúng ta qua đó hỏi xem, có khi lại ở bên trong.
Năm mươi ngàn lượng hoàng kim đâu phải con số nhỏ.
Ông già tóc trắng không nói một lời, một lúc sau thì nhón chân bước đi.
Ông ta hành động, mọi người cũng hành động.
Như