Uông Đông Vũ vội vàng gật đầu, Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự ngã xuống, dùng thực lực hai nhà bọn họ, thời khắc này, bọn hắn muốn hốt trọn Mục gia và Tần gia, đó chính là nằm mơ.
- Giết!Chỉ là, đáp lại hắn, chỉ có một tiếng rít lên của Mục Lâm Thần.
Tiếng sát phạt vang lên, trong nháy mắt, võ giả Mục gia xuất kích.
Khoảng thời gian này, từ tận đáy lòng bọn hắn đã xem Mục Vân là thiếu tộc trưởng.
Nếu không phải Mục Vân, mỗi người bọn họ cũng sẽ không sinh ra biến hóa lớn như vậy.
Giờ phút này, nhìn thấy Mục Vân hao phí mấy chục năm tuổi thọ, đánh giết Thiệu Danh Ngự với Cảnh Ngọc, trong lòng bọn hắn đã dâng lên lửa giận.
- Một tên cũng không để lại!Ra lệnh một tiếng, đám người Mục gia cùng nhau xông ra.
Hưu hưu hưu! Chỉ là, khi đám người Mục gia xông ra trong nháy mắt, từng tiếng xé gió vang lên.
Chỉ thấy phía đường chân trời, trong đêm mưa, chân nguyên chi kiếm sáng rõ, phá không mà ra, âm thanh xoẹt xoẹt, khiến màng nhĩ của người ta đau nhức.
Phốc phốc phốc phốc! Trong nháy mắt, hơn mười người xông ra, thi thể phân ly, hoàn toàn mất đi tính mạng.
- Ai!Thời điểm hơn mười người bị gi3t chết, Mục Lâm Thần bước tiến lên, bảo vệ Mục Vân ở sau lưng, nhìn về phía trước.
Dù sao hắn cũng là Linh Huyệt cảnh lục trọng, sức mạnh cảm giác mạnh hơn một chút so với những người khác.
- Ha ha! Không nghĩ tới, Cảnh Ngọc và Thiệu Danh Ngự rõ ràng đều bị giết, xem ra Bắc Vân thành này, có chút thú vị.
Một tiếng cười khẽ vang lên, trên bầu trời, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện.
Người này đầu đội vũ quan (mũ làm từ lông vũ), chân đạp hư không, một thân tơ lụa, sắc mặt hắn trắng nõn, khuôn mặt hắn nở nụ cười, cho người ta một loại khí tức rất dễ thân cận.
- Quấy rầy các vị, tại hạ là đại đệ tử thân truyền Thánh Đan tông, Bắc Nhất Vấn Thiên!Thanh niên đứng lơ lửng trên không, hơi cúi đầu, vẻ mặt hắn tươi cười.
Bắc Nhất Vấn Thiên!Nghe được cái tên này, mọi người đứng tại chỗ, rất nhiều người đều lộ ra thần sắc cảm thấy lẫn lộn.
- Gặp qua Bắc Nhất công tử!- Gặp qua Bắc Nhất công tử!Nhìn thấy thanh niên kia đứng chắp tay, những võ giả còn lại Thánh Đan tông, toàn bộ quỳ một chân trên đất, đầu chôn ở giữa bắp đùi.
- Ồ? Các ngươi còn nhận biết ta?Bắc Nhất Vấn Thiên nhịn không được cười lên nói:- Đã như vậy, vậy các ngươi cũng nên biết, quy củ Thánh Đan tông, không thể nhúng tay vào tranh đấu thế lực giữa đế quốc, hiện tại, các ngươi đang làm gì đấy?- Công tử tha mạng!- Công tử thứ tội!Nghe được lời của Bắc Nhất Vấn Thiên, hơn mười người không ngừng đập lấy đầu, đầu đập ra máu, cũng không dám dừng lại.
- Thứ tội? Tốt, vậy dùng mạng các ngươi đến chuộc tội đi!Âm thanh của Bắc Nhất Vấn Thiên vẫn y như cũ rất ôn nhu, thế nhưng hắn đã nâng lên bàn tay, lại không làm ra hành động gì, chỉ điểm ra một chỉ.
Bành bành bành! Mọi người có mặt tại đây tận mắt thấy đầu của hơn mười người giống dưa hấu nổ tung, bọn hắn không nói một lời.
Bắc Nhất Vấn Thiên này thật ác độc.
Đệ tử thân truyền mạnh nhất Thánh Đan tông, hắn tới nơi này làm gì?- Vấn Thiên, ngươi thật đúng là dễ nói chuyện, lãng phí nhiều thời gian như vậy làm gì!Sau khi đầu của hơn mười người nở hoa, một âm thanh vui cười xuất hiện, từ không trung truyền đến, một đạo ánh sáng trong chớp nhoáng tới gần đám người.
Người tới mặc trường sam màu bạc, cưỡi trên một thuyền phi hành, người mặc trường sam màu bạc kia, không gió từ trống, nước mưa bị chặn cách bên ngoài người này một mét, tự động bị b ắn ra, hiển nhiên là một món thần binh phòng ngự không tầm thường.
- Mạc Thư Nhiên, ngươi tới làm gì?- Ta đến xem náo nhiệt!Nam tử mặc y phục màu bạc này cười hắc hắc:- Chỉ cho đệ nhất đệ tử thân truyền ngươi đến xem náo nhiệt, không cho phép ta đến xem à?Nhìn đám người phía dưới, ánh mắt của Mạc Thư Nhiên trực tiếp nhìn chăm chú vào Tần Mộng Dao bảo vệ ở trước người Mục Vân.
- Chính là nàng? Trong cơ thể nàng khả năng có Băng Hoàng Thần Phách?Bị Mạc Thư Nhiên nhìn chằm chằm như thế, sự lạnh lẽo trong mắt Tần Mộng Dao càng ngày đậm- Đỡ ta đứng dậy!Mục Vân thở thở ra một hơi, giãy dụa muốn đứng dậy, nhìn lên hai người trên bầu trời.
Bắc Nhất Vấn Thiên kia, trực tiếp ngự không phi hành, rõ ràng là cường giả