Quay người bước vào trong phòng, khóe miệng Mục Vân lộ ra một nụ cười.
Mục gia là gia tộc cường đại nhất đẳng của Nam Vân Đế Quốc, thiếu tộc trưởng này, hẳn là sẽ có rất nhiều ý tứ.
- Dao nhi, muội chờ ta! Chờ ta giẫm lên đầu lão ô quy Thánh Vũ Dịch kia rồi sẽ đến đón muội ra!.
Đêm đó, trong một căn phòng đơn sơ của Mục gia.
Hai người Mục Lâm Thần, Mục Thanh Vũ đang ngồi đối mặt nhau.
- Lâm Thần, những năm gần đây, ủy khuất ngươi.
- Ha ha! - Đại ca, nói những lời này, khách khí, vì Mục gia, ngươi trả giá cũng không hề ít hơn ta.
Mục Lâm Thần cười nói, bắp thịt trên mặt dần dần thay đổi.
Trong chớp mắt, mặt mũi Mục Lâm Thần đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, hoàn toàn biến thành một người khác.
Mà nhìn kỹ lại, mặt mũi của hắn lại giống y hệt Mục Thanh Vũ.
- Những năm nay, đứa nhỏ Vân nhi cũng nhận ủy khuất, ngươi nhìn hắn lớn lên, có biết vì sao hắn đột nhiên thay đổi! không thể tưởng tượng nổi như vậy không?- Ta cũng không biết, đứa nhỏ này có đôi khi nhìn ngang ngược càn rỡ, có đôi khi nhìn lại có chút u buồn, ngược lại để người ta nhìn không thấu.
- Thôi, ta làm cha thực sự là không xứng chức.
- Đại ca!Mục Lâm Thần quát khẽ:- Chuyện năm đó cũng không thể trách ngươi, dù sao mẫu thân của Vân nhi cũng đến từ trong này, trong mắt hắn, Mục gia chỉ là sâu kiến.
- Ta hiểu rõ, cho nên lần này, ta để Vân nhi kế nhiệm vị trí tộc trưởng, như vậy, ta cũng có thể buông tay đi làm chuyện của ta.
- Chỉ là đại ca, dù sao Vân nhi hắn cũng chỉ lớn lên tại Bắc Vân thành, thế lực trong Mục gia phức tạp, lại thêm Tiêu gia, Cổ gia, Lâm gia cùng với hoàng thất từ bên khuấy động, hắn có thể làm sao?- Trước kia, ta cũng cảm giác không được, chỉ nghĩ để cho hắn bình an qua cả đời ở nơi này của ngươi, hiện tại xem ra, cũng không phải không thể nào, dù sao hiện Mục gia tại trong lòng bàn tay của ngươi và ta làm cho hắn nhốn nháo cũng tốt, miễn cho một số người, trong lòng mang ý đồ xấu.
- Ta hiểu rõ!Bản sự của Mục Thanh Vũ và huynh đệ hắn, sở dĩ hắn nguyện ý đứng ở phía sau Mục Thanh Vũ cũng bởi vì bất cứ lúc nào, Mục Thanh Vũ nhìn thấy đều xa hơn hắn.
Hắn cũng tin tưởng, Mục gia ở trong tay Mục Thanh Vũ sẽ trở nên càng thêm cường đại!.
Đêm đó, ngày rằm giữa bầu trời, Mục Vân ngồi ngay ngắn ở trong phòng, chân nguyên nhẹ nhàn tản ra.
- Hô! Chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, Mục Vân nhíu mày lại, mở hai mắt ra.
- Vẫn chưa được! Trong lúc chiến đấu, hắn đã đột phá đến nhục thân thập trọng Tụ Khiếu cảnh.
Chỉ là từ Tụ Khiếu cảnh đến Linh Huyệt cảnh nhất trọng, cần dùng lượng lớn chân nguyên xung kích huyệt hợp cốc, những chân nguyên này, hắn có thể dựa vào Tru Tiên Đồ, chỉ là đề thăng cảnh giới, vẫn cần một bước tích lũy.
Cho nên hắn mới không mượn nhờ Tru Tiên Đồ.
Làm một chút, bởi vì một mực chú trọng đối với đề cao nhục thân, cho nên nhục thân thập trọng, lực lượng một quyền khoảng chừng mười vạn cân, quả thực đã cường hãn hơn một ít võ giả Linh Huyệt cảnh nhất trọng.
Nhưng chính là điểm này khiến cho hắn tại đột phá Linh Huyệt cảnh lọt vào lực cản to lớn.
Nhục thân quá mức cường hãn, cần xông mở huyệt hợp cốc sẽ cần chân nguyên càng thêm mênh mông.
- Ăn một miếng không thành mập mạp ngay được, sao ta lại bối rối.
Cười khổ một tiếng, Mục Vân đứng dậy, suy nghĩ dần lên.
Đợi ở Bắc Vân thành hơn nửa năm, hắn đã sinh ra tình cảm đối với nơi này.
Một thế này, hắn không còn là Tiên Vương, chỉ là một vị đạo sư, một đứa con trai, một nam nhân.
Tương lai, hắn sẽ phải rời khỏi Bắc Vân thành, đi tới đế đô - Nam Vân thành, khiêu chiến càng lớn đang chờ hắn.
Chỉ là có ít người, có lẽ nên đi gặp một lần.
Thánh Đan các, đã đến đêm khuya, Thánh Đan các hẳn là đóng cửa, thế nhưng vào giờ phút này, trong đại sảnh của Thánh Đan các vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Một bàn tiệc rượu đã được dọn xong, một bóng người già nua ngồi bên cạnh bàn rượu, giống như đang chờ đợi cái gì.
Chầm chậm, một bóng người từ ngoài bước vào,