- Ngươi đây là vu oan, dù võ các là ta quản lý, huyền khí bên trong, con cháu Mục gia đều có thể nhận lãnh, làm sao lại dính đến trên người ta?- Ngươi chết không thừa nhận, không sao, hôm nay ta đã quyết định đến, dĩ nhiên không phải muốn để ngươi thẳng thắn!Mục Vân bật cười lớn, nói:- Hôm nay ta tới, chỉ là nghĩ đòi một câu trả lời hợp lý!- Là như thế nào?- Đơn giản, ta đã chịu bốn kiếm, bốn kiếm này, ta đương nhiên phải trả lại, Mục Khuynh Thiên, đến thay thế ta nhận bốn kiếm đi!- Ngươi dám!- Có gì không dám!- Thanh Sương, Thanh Trĩ, giúp ta mời Mục Khuynh Thiên thiếu gia ra khỏi phòng.
- Vâng!Lời nói vừa rơi xuống, hai người Thanh Trĩ, Thanh Sương, thân hình bọn hắn lóe lên, xuất hiện bên người Mục Khuynh Thiên, không đợi Mục Khuynh Thiên kia phản kháng gì, chính là bị hai người kéo ra ngoài.
- Nương! Cứu ta!- Mục Vân, ngươi muốn làm gì?- Làm gì? Một hồi ngươi sẽ biết.
- Làm càn, ta chắc chắn sẽ mang chuyện này bẩm báo phụ thân ngươi, để phụ thân ngươi huỷ bỏ thân phận thiếu tộc trưởng ngươi.
Nhị phu nhân tức giận nói vội.
- Ngươi đi đi, tốt nhất hiện tại nên đi, nhìn Mục Thanh Vũ đến cùng là sẽ trừng phạt ngươi, hay là ta!Chẳng biết tại sao, nhị phu nhân nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát ý kia của Mục Vân, đột nhiên nàng sững sờ, tay chân nàng trở nên luống cuống.
Nàng đột nhiên cảm giác được, vị thiếu tộc trưởng trước mắt này, hình như nhìn không bình tĩnh giống như dáng vẻ bề ngoài.
- Ngươi đến cùng muốn làm gì?- Ngươi nhìn là được!Sau khi Thanh Trĩ Thanh Sương kéo Mục Khuynh Thiên đến trong đình viện, hai người bọn hắn lại trói hắn đến trên vách tường, động một cái cũng không thể động.
Mục Vân xuất ra một miếng vải đen, bịt kín hai mắt hắn, mở miệng nói:- Thanh Trĩ, Thanh Sương, các ngươi đến giữ ả ta lại để ả ta đừng quấy nhiễu phán đoán của ta, ta chỉ muốn ném ra bốn thanh chủy thủ, về phần bốn thanh chủy thủ sẽ đâm tới vị trí nào của Thiên thiếu gia, thì xem vận khí của hắn.
- Mục Vân! - Ừ, đúng, nhị phu nhân nhìn kỹ, đừng để hắn quấy rầy ta, nếu không một kiếm đâm chết Thiên thiếu gia, vậy quá không ổn!- Vâng!Bịt kín hai mắt, Mục Vân nắm thật chặt bốn thanh chủy thủ trong tay, Thanh Trĩ chăm chú nhìn nhị phu nhân, Thanh Sương thì tản ra chân nguyên, mê hoặc phán đoán của Mục Vân.
Xoạt xoạt xoạt xoạt! Trong khoảnh khắc, bốn cây chủy thủ được ném ra.
Phốc phốc phốc phốc! Bốn âm thanh phốc phốc phốc phốc vang lên, bốn cây chủy thủ chuẩn xác không sai, toàn bộ đâm vào bên trên hai tay hai chân Mục Khuynh Thiên.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong nháy mắt.
- Mục Vân! Mục Vân tháo tấm vải che mắt ra, nhìn tay chân của Mục Khuynh Thiên bị chủy thủ đâm xuyên qua, tiếc hận nói:- Thế mà không có một kiếm trúng vào chỗ yếu, thật là đáng tiếc!Mục Vân xoay người, nhìn nhị phu nhân, đáp:- Nhị phu nhân, ta nói lời giữ lời, bốn cây chủy thủ trả lại cho ngươi!- Chỉ là lần tiếp theo, có lẽ Mục Khuynh Thiên sẽ không có may mắn như vậy.
Mục đích đã đạt được, Mục Vân quay người tiêu sái rời đi.
Trong đình viện, truyền đến tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.
- Thiếu chủ, ngươi cứ như vậy bỏ qua cho Mục Khuynh Thiên rồi?Thanh Trĩ nhìn trên mặt Mục Vân nở nụ cười, khó hiểu nói.
- Nhị phu nhân đã không còn che giấu muốn hại ta, cho thấy, ả xác định một lần là thành công, không nghĩ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Chỉ là, không cẩn thận như vậy, nhị phu nhân vẫn thiếu một ít kiên nhẫn và tầm nhìn, ả không phải là đối thủ của ta, cho nên giáo huấn một chút cũng tốt.
Mục Vân tự tin nói:- Nếu như ta thật giết Mục Khuynh Thiên, có thể hay không, lão đại của các ngươi sẽ đập ta thành đống thịt nát, dù sao Mục Khuynh Thiên kia cũng là nhi tử của hắn.
Lão đại!Nghe được xưng hô này, Thanh Trĩ, Thanh Sương cúi đầu.
Không sai, các nàng là Mục Thanh Vũ phái tới bảo vệ Mục Vân, cho nên, lão đại của các nàng chính là Mục Thanh Vũ.
Một mặt là bảo vệ Mục Vân, một phương diện khác, cũng là giám sát Mục Vân, phòng ngừa hắn làm ra chuyện khác người.
- Ừ, đúng, Lâm Hiền Ngọc