- Chính là gia hỏa này đánh cửu hoàng tử thành như vậy, các ngươi lên cho ta, làm thịt hắn!Tiểu Quý Tử vênh mặt hất hàm sai khiến quát.
- Làm thịt ta?Mục Vân bật cười:- Uy uy uy, Thất Hiền học viện chính là có quy định, không thể giết người, vừa rồi ở phía ngoài cổng viện, các ngươi có thể giết ta, hiện tại không thể được.
- Vậy đánh tàn phế cho ta, để hắn đứng cũng không thể đứng.
Cửu hoàng tử hô to muốn rách cuống họng.
Một cái hô này, lại khẽ động đến thân thể bị thương của hắn, khiến hắn lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.
- A? Không tốt!Bộ dáng của Mục Vân như bị kinh sợ, nói:- Cửu hoàng tử đúng không? Ngươi làm như vậy, ta thấy ngươi sẽ hối hận.
- Hối hận mẹ ngươi! Lên cho ta!Nhìn thấy bộ dáng tùy tiện của Mục Vân, cửu hoàng tử hận không thể đi lên xé hắn, lập tức hét lớn.
Cửu hoàng tử ra lệnh một tiếng, mấy người đứng trước hắn, lập tức xông tới.
- Chính là ngươi, Mục Vân? Ngươi là người viện nào? Lôi Phong viện? Ngươi nói ngươi trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác chọc cửu hoàng tử điện hạ chúng ta, thực sự là muốn chết.
- Khi đánh hắn, hắn cũng không có nói hắn là cửu hoàng tử.
Mục Vân bình tĩnh nói.
- Còn ở nơi này miệng lưỡi trơn tru, ngươi sẽ chết rất thảm.
Một tên thanh niên áo đen trong đó cười lạnh nói:- Nói cho ngươi biết, ta gọi là Thanh Dư Minh, đứng ở vị trí chín mươi ba trên Linh bảng của Kim viện, cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng, rơi vào trong tay của ta, ta sẽ để cho ngươi đau đến không muốn sống.
- Thanh Dư Minh đúng không, ngươi bị đuổi ra khỏi viện!Nhưng, Thanh Dư Minh kia vừa mới nói xong, một bên khác, một âm thanh không mặn không nhạt vang lên.
- Con mẹ nó ngươi là ai, dám đuổi ta, ta chính là cửu hoàng tử! Thanh Dư Minh xoay người, vừa định mở miệng mắng, nhìn thấy thân ảnh Mạc đại sư, một câu nghẹn lại ở cổ, nói tiếp cũng không phải, nuốt trở về cũng không phải, lập tức sắc mặt hắn đỏ lên.
- Mạc! Mạc trưởng lão!- Thanh Dư Minh, đứng ở vị trí chín mươi ba Linh bảng Kim viện, thật là có danh khí lớn, học viện quy định không thể giết người, ngươi còn muốn giết người, ngươi muốn lật trời à?Mạc Vấn rất tức giận, quát to:- Cút đi, đều cút ngay cho ta, cửu hoàng tử? Hoàng Thượng Vũ đúng không? Ngươi bị đuổi học, trong Kim viện, không có vị trí của ngươi, chạy trở về lại trong hoàng cung của ngươi, hưởng thụ cuộc sống đi thôi.
- A? Mạc trưởng lão, Mạc trưởng lão, mặc kệ chuyện của ta!- Nói thêm một cái nữa, lão tử ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi.
Mạc Vấn quát một tiếng, mấy người Hoàng Thượng Vũ, Thanh Dư Minh kia lập tức im lặng, nói cũng không phải, không nói cũng không phải, sắc mặt bọn hắn đỏ lên.
- Còn chưa cút, ở đây làm gì?Trong lòng Mạc Vấn đã dâng lên lửa giận.
Đây coi là chuyện gì?Từ khi Mục Vân đi vào Nam Vân thành, hắn với Mục Vân cũng đã gặp mặt hai lần, lần thứ nhất, mời Mục Vân đến Thiên Chi các ăn cơm, Mục Vân kém chút bị giết.
Lần này, Mục Vân vừa tới trong học viện, đã bị người khác gây chuyện.
Chuyện này khiến hắn rất không thoải mái!- Mạc trưởng lão, người đều bị ngươi dọa chạy, ta vốn đang dự định luyện tay một chút mà.
Lần này luyện tay thế nào!Mục Vân bất đắc dĩ nói.
- Hả!- Ừ, mau nói vấn đề của ngươi đi, ta còn phải đi tham quan nơi gọi là Lôi Phong viện, đến cùng khác mấy viện khác chỗ nào, mà lại, còn phải gặp lớp của ta!Nhắc đến chuyện cấp lớp, sắc mặt Mạc Vấn trở nên có phần mất tự nhiên.
- Làm sao?- Mục lão đệ, ngươi cũng đừng tức giận, sắp xếp là đại ca ta làm, ta cũng không hiểu rõ.
Mạc Vấn mở miệng nói:- Lần này lớp của ngươi nghe nói là lớp sơ cấp, ngươi cũng biết, sắp xếp đạo sư phải nhìn cảnh giới, học sinh lớp sơ cấp, phần lớn là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, thiên phú không phải rất tốt, nhưng lại có lòng cầu tiến, ngươi cũng đừng không vui!- Đại ca ta sắp xếp như vậy, cũng là công bằng lý do, sợ có người nói lung tung, đạo sư lớp sơ cấp ít nhất là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, bây giờ cảnh giới của ngươi chỉ phù hợp làm đạo sư lớp sơ cấp! - Chỉ như vậy?- Cứ như vậy!-! Mục Vân không còn gì để nói, lớp sơ cấp thì lớp sơ cấp, hắn đi vào Thất Hiền học viện, là muốn hiểu rõ thế lực trong Thất Hiền học viện, từ cấp