Rất rõ ràng, sơ cấp cửu ban là một ban cấp thanh danh không quá tốt, không ngờ, lão hồ ly Mạc Khánh Thiên này còn âm thầm hố của mình một thanh.
Chỉ là đã lựa chọn Lôi Phong viện, Mục Vân cũng không nguyện ý từ bỏ.
Giống như ban trưởng Thiết Phong này, nhìn thành thật, ngược lại cũng đáng giá bồi dưỡng.
- Ái chà chà, Thiết Phong, đã nghe chưa? Lớp các ngươi đã có tân chủ đạo sư, chúng ta đoán một chút, lần này vị Mục đạo sư tuổi trẻ này có thể đảm nhiệm đạo sư được bao lâu.
Khô Minh khoa trương nói:- Một tháng? Không đúng, không đúng, nếu cửu ban các ngươi không có một chút đề thăng, đoán chừng ngay cả nửa tháng cũng không chịu đựng được.
- Khô Minh, Tống chủ nhiệm và Mục đạo sư ở đây, ngươi im miệng!Thiết Phong khó thở, nhịn không được quát.
Khô Minh này thực sự quá phận!- Thế nào, ta nói không đúng sao? Có bản lĩnh thì ngươi và ta đến tranh tài một trận, ngươi có thể thắng ta thì ta gọi ngươi là cha, nếu ngươi thua thì quỳ xuống nói ba câu cửu ban phế vật, tất cả đều là cục gạch! Như thế nào?Thiết Phong vừa định từ chối thì một âm thanh trêu tức đột nhiên vang lên ở bên tai.
- Tốt!Âm thanh không phải đến từ người khác, chính là Mục Vân.
- Mục đạo sư! Ta! Ta không phải đối thủ của hắn.
Dù sao Thiết Phong chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy Mục Vân muốn xuất đầu cho hắn, mắc cỡ đỏ mặt.
- Ngươi không phải nhục thân thập trọng sao? Hắn chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng thôi, sợ cái gì?- Không phải, ta! - Ha ha! Mọi người đều nghe được chứ!Giờ phút này trong bụng Khô Minh như nở hoa, ha ha cười nói:- Mục đạo sư đã đáp ứng, thân là chủ đạo sư sơ cấp cửu ban đáp ứng, sơ cấp cửu ban các ngươi còn muốn từ chối?- Mục đạo sư, ta! - Ngươi yên tâm, nhất định sẽ thắng, hiện tại, ngươi chỉ cần ngồi xuống, hồi tưởng võ kỹ ngươi đã từng học tập trong não hải là được!Trong khi Mục Vân nói chuyện, bàn tay đặt trên bờ vai Thiết Phong, trong lòng bàn tay, một tia thần lực nhẹ nhàng tràn vào trong cơ thể Thiết Phong.
Sau một khắc, Thiết Phong còn muốn nói thêm điều gì, chỉ là hắn lại đột nhiên kinh ngạc nói không ra lời.
Trong nháy mắt bàn tay Mục Vân khoác lên trên người hắn, hắn cảm giác trong cơ thể giống như đang xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nếu như không phải xung quanh có nhiều người như vậy thì chỉ sợ hắn sớm đã ngạc nhiên la lên.
Khoanh chân ngồi xuống, không để ý tới đám người kinh ngạc, Thiết Phong bắt đầu nghiêm túc cảm ngộ toàn bộ biến hóa rất nhỏ trong cơ thể.
Dần dần, chân nguyên trong cơ thể hắn dâng trào về phía huyệt hợp cốc ở hai tay, những chân nguyên kia oanh kích huyệt khiếu của hắn, hình như muốn phá vỡ huyệt hợp cốc.
Oanh! Một tiếng oanh minh, Thiết Phong chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể triệt để xảy ra thuế biến.
Chân nguyên điên cuồng hội tụ trong cơ thể hắn, toàn bộ tụ tập đến huyệt hợp cốc ở hai tay, ở nơi đó, chân nguyên nồng đậm đến từ bốn phương tám hướng, đang từng bước k1ch thích huyệt hợp cốc.
Ông! Não hải thanh minh một trận, Thiết Phong mạnh mẽ đứng dậy, khí tức trên dưới toàn thân triệt để biến hóa.
Linh Huyệt cảnh nhất trọng!Quấy nhiễu hắn hai năm, Linh Huyệt cảnh nhất trọng lại vào thời khắc này triệt để mở ra, quả thực là kỳ tích.
Thiết Phong kích động hai tay run rẩy, ánh mắt cảm kích nhìn về phía Mục Vân.
Hắn biết, nếu như không nhờ có Mục Vân thì hắn không thể nào đột phá.
Một luồng lượng thần kỳ lực kia từ đầu đến cuối quanh quẩn trong cơ thể của hắn.
- Đa tạ Mục đạo sư!Thiết Phong chắp tay hai tay, sắc mặt đỏ lên.
Loại cảm giác này, không cách nào nói rõ.
Võ giả, thống khổ nhất là cái gì?Cảnh giới tấn thăng chậm chạp.
Mà càng thống khổ hơn chính là cảnh giới trì trệ không tiến.
Mà hắn thì đã trì trệ tại cảnh giới nhục thân thập trọng hai năm!Hai năm là khái niệm gì?Đối với võ giả mười bốn mười lăm tuổi thì hai năm là thời kì rèn luyện nhục thân, mở huyệt khiếu tốt nhất, trì hoãn như vậy, hắn tiêu hao không nổi.
- Cám ơn cái gì, đột phá là chính ngươi làm được, ta cũng không có giúp ngươi cái gì, mà hiện tại không nên đã tạ quá sớm, thua so tài vẫn phải quỳ xuống!Mục