Nhưng Hoàng Vô Cực không nguyện ý nhận thua.
Đánh thì đánh đi!Đáy lòng của hắn, từ đầu đến cuối hắn chỉ ôm lấy một suy nghĩ như vậy.
Vì mình, vì Mục đạo sư, vì lớp chín sơ cấp đánh thì đánh đi.
Ầm! Lại một lần nữa, Hoàng Vô Cực bị đánh lui.
- Móa nó, gia hỏa này làm sao lại thích bị ăn đánh như thế!Văn Dương từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hai tay chống trên đùi, trên mặt hắn mồ hôi ướt nhẹp mặt đất.
Hắn đều quên đã đánh tiểu tử này bao nhiêu quyền, nhưng mỗi một lần, Hoàng Vô Cực đều lần nữa xông lên, mặc kệ sống chết.
Chỗ nào là so tài, quả thực là một lòng cầu đánh.
- Lại đến!Trên thân Hoàng Vô Cực chồng chất vết thương, từ đầu đến cuối, hắn không nói một lời, chỉ là bắn vọt, lui lại, bắn vọt, lui lại!Ầm! Lại là một tiếng ầm vang vang lên, đám người đã quen, lần này, Hoàng Vô Cực chỉ sợ lại sẽ bị ném ra rất xa.
Bồng! Một thân ảnh hung hăng đập xuống đất, chật vật lăn vài vòng, mới ngừng lại được.
- Văn Dương!Chỉ là, đang lúc đám người nghĩ lần này người quăng ra là Hoàng Vô Cực, một tiếng kinh hô lại là kéo ánh mắt mọi người về.
Không phải Hoàng Vô Cực, là Văn Dương!Thế mà lại là Văn Dương bị đánh lui, đây là lần thứ nhất.
- Lại đến!Nhưng, giờ phút này, Hoàng Vô Cực mới mặc kệ những chuyện kia, hắn muốn chính là phòng ngự, để người đến đánh, để Văn Dương xuất ra toàn lực đến đánh hắn.
Văn Dương vội vàng đứng lên, hoảng hốt vung ra một quyền.
Ầm! Đông! Tiếng trầm vang lên, Văn Dương, lần nữa đổ xuống.
Chỉ là lần này đổ xuống, trên mặt Văn Dương lại có thêm một quyền kéo tới.
- Lại đến!Hoàng Vô Cực chỉ biết đánh, đã không quan tâm, chỉ ra quyền.
Ầm ầm ầm! Dưới một chuỗi tiếng ầm vang, cuối cùng, Văn Dương bị đánh thành đầu heo, hoàn toàn đổ xuống, thân thể hắn run mấy cái, rồi im lặng không một tiếng động.
Thắng!Hoàng Vô Cực lại thắng!Thấy cảnh này, không chỉ đám người lớp chín tám sơ cấp không tin, đám người lớp 9 cũng khó có thể tin.
- Mục đạo sư, ta thắng! Thắng!- Tốt, xuống dưới nghỉ ngơi đi, nhớ lấy, hiện tại không được ngủ, cẩn thận nhớ lại từng chi tiết vừa rồi lúc ngươi chiến đấu.
- Vâng!Nghe được lời dặn của Mục Vân, Hoàng Vô Cực đi đến sau lưng đám người, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu lĩnh ngộ.
- Móa nó, thế mà lại thua.
Văn Phong thấy Văn Dương nằm một bên sớm đã là bất tỉnh nhân sự, hắn nghiến răng nghiến lợi.
- Lớp trưởng, tiếp theo hai trận cũng không thể thua, để ta tới lên.
Một hán tử tướng mạo thô kệch đứng bên người Văn Phong, la to nói.
- Được, Thác Bạt Thời, ngươi là Nhục Thể thập trọng, ta tin tưởng ngươi, một trận chiến này, nhất định không thể thua.
- Không có vấn đề!Thác Bạt Thời cao một mét chín, đứng ở nơi đó tựa như một ngọn núi nhỏ, nhìn lớp 9 sơ cấp hô:- Tiếp theo, ai đi tìm cái chết? Trận chiến vừa rồi kia, là lớp chín tám chúng ta nhường các ngươi, thật đúng là nghĩ đám các ngươi là thiên tài rồi à? Ta nhổ vào!- Lâm Chấp, ra sân!- Mục đạo sư, ta! - Ngươi nói nhảm nhiều quá, bảo ngươi lên thì lên, có tin ta đánh gãy chân của ngươi hay không?- Ta! Được!Lâm Chấp mặc trường sam màu xám, dáng người hắn hơi gầy, tóc dài buộc ở sau ót, bất đắc dĩ ra sân.
- Tiểu hỗn đản, còn nghĩ muốn tranh luận với ta, trong vòng ba chiêu không giải quyết được, lột da của ngươi ra.
Mục Vân nhìn Lâm Chấp, nghĩ linh tinh nói.
Lâm Chấp là con riêng của tộc trưởng Lâm gia cùng với một tỳ nữ sinh ra, trong Thất Hiền học viện, cũng không có gia nhập vào Mộc viện thuộc quyền quản lý Lâm gia, mà đi vào Lôi Phong viện.
Thân là con riêng, Lâm Chấp hiểu rõ, phân tranh với lục đục trong đại gia tộc, cho nên, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn, vì muốn cho mẫu thân mình có thể sống an ổn.
Thác Bạt Thời nhìn Lâm Chấp, hắn càng thêm vui vẻ.
- Con riêng của Lâm gia, cũng dám ra sân, Lâm Chấp, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ cả một đời làm con rùa đen rút đầu ở Lôi Phong viện.
Giọng của Thác Bạt Thời rất khó nghe, giễu giễu nói:- Không nghĩ tới, hiện tại ngươi lại dám ra sân, thế nào, nương ngươi không còn là tỳ nữ Lâm gia, mà biến thành đại phu nhân Lâm gia rồi sao?- Ngươi ngậm miệng lại!- Ta không đó, ngươi nhìn thử lớp chín sơ cấp các ngươi, chủ đạo sư là con