Hắn hiển nhiên không hề chỉ muốn phá hư đan dược của Mục Vân, càng muốn để Mục Vân bị đan hỏa luyện đan phản phệ!- Đừng!Không ngờ Lan Du lại vô sỉ xuất thủ, Diệu Tiên Ngữ không khỏi lên tiếng kinh hô.
Chỉ là, đã muộn!- Ngươi không biết, trong lúc luyện đan sư luyện đan thì không thể bị quấy rầy sao?Nhưng đang lúc Lan Du cơ hồ gần sát phía sau lưng Mục Vân thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Bá một tiếng, một luồng hỏa diễm cuối cùng phía dưới đan lô triệt để dập tắt, thân thể Mục Vân ngồi xếp bằng, đột nhiên ngửa mặt lên, sau đó hai tay duỗi ra thành trảo, hung hăng kềm ở cánh tay Lan Du.
- Ta hết lần này đến lần khác nhường nhịn, ngươi ngược lại càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước!Phịch một tiếng, hai tay kềm ở Lan Du, ám kình Mục Vân phun trào, một tay lấy chụp lấy Lan Du đè sấp xuống, phù phù một tiếng, tóe lên từng mảnh bụi bặm.
- Ta thấy ngươi thật thích dùng tay của ngươi đánh lén, vậy ta sẽ bẻ gãy một tay này của ngươi, để ngươi hiểu rõ, có ít người, không phải ngươi nên gây!Âm thanh lạnh lùng vang lên, cánh tay Mục Vân nâng lên!Bát Hoang Sinh Tử Ấn - Toái Ấn!Hai đạo ấn ký lan tràn nơi bàn tay Mục Vân, phịch một tiếng, ầm vang rơi xuống.
- Không thể!Thổi phù một tiếng, tiên huyết tóe lên, một tiếng kêu thảm thiết nháy mắt vang lên.
Không để ý tới một âm thanh ngăn lại kia, Mục Vân đánh xuống một chưởng!Tiên huyết chảy đầy đất, sắc mặt Lan Du trắng bệch, một đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm Mục Vân.
Quái thú!Gia hỏa này chính là một quái thú!- Mục Vân, ngươi dám!Nhìn thấy Lan Du nằm trên mặt đất, mặt như màu đất, Thiệu Vũ tiến lên trước một bước, quát.
Hành động trước đó của Lan Du, hắn cũng thấy ở trong mắt, nhưng hắn không ngăn cản, cũng là bởi vì hắn cũng muốn để Mục Vân mất mặt xấu hổ.
Hắn không khó nhìn ra, vị đại mỹ nữ Diệu Tiên Ngữ này có tình cảm không tệ đối với Mục đạo sư này.
Mà khi hắn nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, trong nháy mắt đã động tâm!Cho nên, nếu Lan Du có thể phá hư Mục Vân luyện đan, thậm chí để Mục Vân vì vậy mà lọt vào phản phệ, trở thành một phế nhân thì với hắn, cũng rất tốt!Thế nhưng hắn không ngờ, Mục Vân cuối cùng vào thời khắc mấu chốt lại có thể dập tắt đan hỏa, luyện đan thành công, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chặt đứt một cánh tay của Lan Du.
- Vì sao ta không dám?Mục Vân lạnh lùng nhìn chăm chú Thiệu Vũ, quát.
Thân là luyện đan sư, kiêng kỵ nhất chính là lúc luyện đan bị người quấy rầy.
Nếu như không phải vừa rồi trước khi Lan Du hắn xuất thủ, trong nháy mắt đem đan hỏa dập tắt, vô luận một quyền đánh lén của Lan Du kia, hay là đan hỏa phản phệ, hắn đều phải bị thương nặng, thậm chí là kinh mạch đều phế.
Mà Lan Du biết rất rõ ràng điểm này, nhưng vẫn xuất thủ, quả thực là muốn chết!- Tốt, tốt, ngươi rất tốt, dám xuất thủ đối với đệ tử Thánh Đan tông ta, Mục Vân, ngươi chết không có gì đáng tiếc!Thiệu Vũ không muốn hạ thấp mặt mũi trước mặt Diệu Tiên Ngữ, sắc mặt đỏ lên quát.
Tràng diện nháy mắt trở nên có phần cứng ngắc.
- Thánh Đan tông, rất lợi hại phải không?Đối mặt tiếng quát của Thiệu Vũ, Mục Vân khinh thường nói:- Ta thấy đệ tử Thánh Đan tông chỉ là giọng lớn một chút thôi!Vừa dứt lời, ánh mắt Mục Vân hữu ý vô ý rơi vào trên người Lan Du đang nằm trên mặt đất không ngừng kêu r3n.
Một tay bị Mục Vân bẻ gãy còn chưa khôi phục, thì một tay còn lại đã bị Mục Vân triệt để chặt đứt, ngày sau Lan Du muốn tiến thêm một bước trên con đương võ đạo, cơ bản đã không có hi vọng.
- Tốt, dù cho là Lan Du xuất thủ không đúng, nhưng ngươi cũng không nên phế một cánh tay của hắn!Thiệu Vũ không muốn mất phong độ trước mặt Diệu Tiên Ngữ, lý luận nói.
- Nếu ta không phế một cánh tay của hắn, kia bị đan hỏa phản phệ, kinh mạch đều phế, ta sẽ phải chết, điểm này, Thiệu Vũ công tử có nghĩ đến không?Nhìn thấy Mục Vân vẫn không nóng không giận, Thiệu Vũ triệt để nổi giận.
- Ngươi thì tính là cái gì, có thể so sánh với đệ tử Thánh Đan tông ta sao?- Ngươi tính toán là cái gì mà có thể nói chuyện to tiếng với ta?- Muốn