"Tôi thấy cậu Trịnh đã vào trong rất lâu rồi mà vẫn chưa trở ra, có lẽ là đã bị giao long giết chết rồi, chúng ta mau rời đi thôi".
"Đúng vậy, chúng ta đều là người có thân phận không thấp, bây giờ phải đứng đây ngơ ngác chờ đợi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến cho người khác chê cười sao?"
Thạch Phá Thiên cũng rất muốn rời đi, nhưng ông ta đã chờ đợi lâu như vậy, có chờ thêm một chút cũng chẳng đáng là gì.
Nếu như Trịnh Sở đã bị con quái vật bên trong giết chết thì bọn họ có rời đi trễ một chút cũng chẳng sao.
Nhưng lỡ như Trịnh Sở giết chết được con quái vật đó mà bọn họ không chờ đợi thì sau này sẽ rất khó để lấy lòng Trịnh Sở.
"Các người muốn đi thì cứ đi đi, tôi không muốn đi", Thạch Phá Thiên xua tay nói, ý bảo bọn họ đi trước.
Thấy Thạch Phá Thiên không chịu rời đi, mọi người đều biết ông ta có tâm tư khác, nhất định muốn chiếm lợi về cho mình cho nên bọn họ cũng không định rời đi nữa.
Ngay khi những người còn lại quyết định chỉ cần Thạch Phá Thiên không rời đi thì bọn họ cũng không rời đi, bọn họ liền nghe thấy Thạch Phá Thiên thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc.
"Câu Trịnh, tôi biết cậu có thực lực vô cùng cường đại, con quái vật nho nhỏ ở trong đó làm sao có thể là đối thủ của cậu được?", Thạch Phá Thiên tươi cười nịnh nọt nói với Trịnh Sở.
Những người còn lại thấy vậy thì mới biết ý đồ của Thạch Phá Thiên là gì.
Bọn họ ngay lập tức học theo, bắt đầu lau sạch mặt mũi rồi chạy về phía Trịnh Sở vừa mới bước ra khỏi Động Thiên Tử.
"Cậu Trịnh, cậu không xảy ra chuyện gì, thật là tốt quá, tôi rất lo lắng cho cậu".
"Ông trời đã phù hộ cho cậu Trịnh được bình an".
Trịnh Sở khẽ cau mày khi nghe thấy mấy lời nịnh nọt của mấy người này: "Đừng làm phiền tôi".
Lời nói của anh tuy ngắn gọn nhưng khi lọt vào trong tai của đám người Thạch Phá Thiên thì lại giống như sét đánh ngang tai, khiến cho bọn họ không dám mở miệng nói chuyện trước mặt Trịnh Sở nữa.
Giọng điệu của Trịnh Sở vô cùng lạnh lùng, anh đang định trở về nhà lấy viên hồng ngọc rồi tìm một nơi có môi trường tốt và linh lực dày để bố trí trận tụ linh.
Bíp bíp bíp!
Trịnh Sở vừa đi được vài bước thì đã nghe tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Anh cầm di động lên thì thấy người gọi là Tạ Bá Ngọc.
Trịnh Sở bắt điện thoại, giọng nói cung kính của Tạ Bá Ngọc ngay lập tức truyền đến.
“Cậu Trịnh, nhà họ Chu dám phản bội cậu, toàn bộ đã bị nhà họ Tạ chế phục.
Cậu ở bên đó vẫn ổn chứ?”, Tạ Bá Ngọc vẫn rất e dè thực lực của Cổ Thế Tuyệt.
Ông ta đang lo lắng rằng Trịnh Sở không phải là đối thủ của Cổ Thế Tuyệt nên mới cố ý gọi điện thoại tới an ủi một chút, nếu có chuyện gì xảy ra với Trịnh Sở thì ông ta sẽ ngay lập tức đưa Tạ Mẫn Phong và Tạ Tiểu Mẫn đến nhà họ Tạ ở Thanh Châu.
Dù sao thì nhà họ Tạ và nhà họ Chu lúc này cũng đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Trịnh Sở cười nói: "Bọn họ đã chết rồi".
Trịnh Sở nói cứ như mình vừa mới làm xong một việc hết sức nhỏ nhặt.
Tạ Bá Ngọc nghe được tin này thì cả kinh không thôi, há hốc mồm khiếp sợ ở đầu dây bên kia.
Ông ta sẽ không ngạc nhiên nếu biết tin Chu Trang Tiêu chết trong tay Trịnh Sở.
Nhưng Cổ Thế Tuyệt là ai, ông ta chính là đại đệ tử của Vương Thành Nhân.
Nghe nói ông ta đã nắm vững tuyệt kỹ giúp Vương Thành Nhân thành danh năm xưa, chính là tuyệt kỹ khí ngự vạn vật.
Tuyệt kỹ này có uy lực cường đại, cho dù đối phương có thực lực mạnh đến cỡ nào, chỉ cần không kịp đề phòng cũng có thể bị giết chết trong chớp mắt.
Kết quả là Trịnh Sở chẳng