Lam Hữu Danh nghe Trịnh Sở đồng ý ra tay giúp đỡ thì rất phấn khích, cho rằng một cường giả như Trịnh Sở đã ra tay thì nhà họ Triệu chắc chắn không phải là đối thủ của bọn họ.
Đến lúc đó thế cục sẽ thay đổi, nhà họ Thạch có thể quật khởi mà nhà họ Lam cũng có thể dựa vào Lam Hinh để quật khởi.
Lam Hinh nghe Trịnh Sở đồng ý ra tay giúp nhà họ Thạch đối phó với nhà họ Triệu thì liền cau mày nhỏ giọng nói: "Cậu Trịnh, nhà họ Triệu bên kia có thực lực rất cường hãn, là một gia tộc cực mạnh ở tỉnh Thiên Xuyên, nếu như anh vội vàng đồng ý chuyện này thì sẽ rất nguy hiểm".
Lam Hữu Danh nghe Lam Hinh nói lời này thì trong lòng không khỏi khó chịu.
Lam Hinh là con gái của ông ta nhưng bây giờ cô ấy lại đang giúp đỡ người ngoài.
Ông ta thật sự rất lo lắng Trịnh Sở sau khi biết được về thực lực của nhà họ Triệu thì sẽ từ chối ra tay giúp đỡ.
Nếu như một cường giả như Trịnh Sở từ chối ra tay giúp đỡ thì nhà họ Lam cùng nhà họ Thạch làm sao có thể tìm được một cao thủ khác trong thời gian ngắn?
Trịnh Sở chậm rãi cười nói: "Những người đó có mạnh thì đã sao? Họ còn có thể mạnh hơn tôi hay sao?"
Anh rất tự tin rằng ở tỉnh Thiên Xuyên hiện giờ không có ai là đối thủ của anh.
Suy cho cùng tỉnh Thiên Xuyên cũng chỉ là một tỉnh nhỏ, sẽ không có quá nhiều cao thủ sống ở đây.
Hầu hết cao thủ đều sinh sống ở thủ đô, ở đây không thể nào gặp được bọn họ.
Nhìn thấy Trịnh Sở tự tin như vậy, Lam Hinh không nhíu mày nữa, chỉ cười nói: "Cậu Trịnh ở trong lòng tôi luôn là người mạnh nhất".
Cho dù Thạch Phá Thiên có thực lực không cao nhưng tốt xấu gì thì ông ta cũng là võ giả cảnh giới minh kình đỉnh phong.
Ông ta nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa Lam Hinh và Trịnh Sở.
Nghe Lam Hinh cảnh báo Trịnh Sở, ông ta tức giận muốn nổ cả phổi.
Nếu Trịnh Sở thực sự nghe lời Lam Hinh cảnh báo thì nhà họ Thạch sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu.
Lam Hữu Danh muốn trừng mắt nhìn Lam Hinh nhưng lại kiêng kỵ Trịnh Sở ở bên cạnh cho nên dù ông ta là bố của Lam Hinh thì ông ta cũng không dám lộn xộn.
Thạch Phá Thiên và Lam Hữu Danh chậm rãi cùng bước đến trước mặt Trịnh Sở.
Thạch Phá Thiên cung kính nói: "Cậu Trịnh, cậu có thể ở lại đây vài ngày đợi đến khi hội thưởng long của nhà họ Triệu kết thúc rồi mới rời đi được không?"
Hội thưởng long là bữa tiệc mà nhà họ Triệu tổ chức để mời Thạch Phá Thiên, Lam Hữu Danh và các ông lớn khác.
Lần này nhà họ Triệu đã hạ quyết tâm phải trở thành thế lực đứng đầu tỉnh Tứ Xuyên, không ai có thể ngăn cản được.
“Còn bao nhiêu ngày nữa?”, Trịnh Sở lãnh đạm nói, anh vẫn nhớ mình đã hứa với Tạ Phi Phi sẽ đến trường của cô ấy hỗ trợ việc biểu diễn.
Thạch Phá Thiên vội vàng nói: "Còn hai ngày".
Vì thời gian gấp rút, bọn họ không thể nào tìm được võ đạo tông sư nào khác, võ đạo tông sư không dễ dàng tìm được như vậy.
Nếu không thì cho dù có cho Thạch Phá Thiên 100 lá gan ông ta cũng không dám nhờ Trịnh Sở hỗ trợ ở hội thưởng long.
Trịnh Sở gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ ở lại thành phố Nam Kiến một thời gian".
Nói xong anh liền bước ra khỏi nhà họ Thạch.
Thạch Phá Thiên nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Trịnh Sở, ngay lập tức kêu lên: "Cậu Trịnh, cậu có muốn chúng tôi bố trí một phòng tổng thống cho cậu không?"
"Không cần", Trịnh Sở không có hứng thú ở lại phòng tổng thống làm gì, anh chỉ chờ giải quyết xong chuyện của nhà họ Thạch thì sẽ ngay lập tức quay về thành phố Giang Nam.
Lam Hinh cúi đầu đi theo sau Trịnh Sở giống như một người hầu.
Lam Hữu Danh nhìn thấy đức hạnh của con gái mình thì trong lòng vừa tức vừa hận.
Ông ta tức vì Lam Hinh dám đòi ly hôn với Thạch Khoan