Hứa Thanh Vân cạn lời, tư duy của bố mẹ Chu Khang đúng là kỳ quái.
Chu Khang đưa cô về nhà, xảy ra chuyện rồi lại đổ tội cho cô.
Hứa Thanh Vân muốn giải thích rằng bản thân hôm đó suýt thì bị Chu Khang cưỡng bức.
Cô không đi báo cảnh sát đã là ban phước rồi, thế mà hai ông bà quái gở này còn đến trách móc cô.
“Đồ hồ ly tinh, cô không nói đúng không?”, giọng ngọng líu ngọng lô của một người phụ nữ vang lên.
Vừa nói, bà ta vừa vung tay phải ra định tát vào mặt Hứa Thanh Vân: “Nhà họ Chu chúng tôi ở Giang Nam cũng không phải dễ bắt nạt đâu”.
Người đàn ông trung niên bên cạnh thấy thế thì cũng không ngăn cản mà chỉ đứng quan sát.
Két.
Cửa phòng mở ra, đúng lúc Trịnh Sở đi vào và thấy cảnh này.
Động tác của anh nhanh vô cùng, chỉ cần đi mấy bước là đã tới trước mặt người phụ nữ trung niên và bắt lấy tay của bà ta.
“Ai cho phép bà đánh cô ấy?”, Trịnh Sở lạnh lẽo nói, khiến người phụ nữ trung niên kia lạnh cả người.
Bà ta nhìn Trịnh Sở, hỏi: “Cậu là thằng quái nào? Chúng tôi đang nói chuyện với cô ta, liên quan gì đến cậu?”
Người đàn ông trung niên thấy vợ mình bị Trịnh Sở bắt chặt tay, giận dữ quát lên: “Chú ý thân phận của cậu đi, mau buông tay vợ tôi ra”.
Trịnh Sở cười ha ha, buông tay người phụ nữ kia ra, ngay sau đó vung tay phải lên tát vào mặt bà ta.
Bốp.
Trịnh Sở tát một cái thật mạnh, để lại cả dấu tay trên mặt người phụ nữ kia, khiến mặt bà ta sưng lên.
“Cậu dám đánh tôi?”, người phụ nữ trung niên bị tát, giận dữ quát lên.
Trong nhà họ Chu, chuyện gì cũng do bà ta quyết, không ai là dám khinh thường bà ta.
Thế mà bà ta lại bị một thanh niên vô danh tát, bà ta sao chịu nổi cơn giận này chứ.
“Cậu là cái chó gì mà dám đánh tôi hả? Có tin tôi khiến cậu không sống nổi ở thành phố Giang Nam này không?”
Trịnh Sở bình thản nhìn người phụ nữ đang ồn ào trước mặt, không nói câu nào, tiếp tục vung tay phải tát cái nữa.
Bốp!
Một bên mặt kia của Dương Ngọc Nương tức khắc sưng to lên.
“Cậu...!cậu dám đánh tôi tiếp?”, Dương Ngọc Nương run rẩy chỉ vào mặt Trịnh Sở.
Bà ta không ngờ rằng lại có người hỗn láo như vậy, đánh bà ta hai cái liền.
Bà ta đường đường là nữ chủ nhân của nhà họ Chu ở Giang Nam, nếu người ngoài biết bà ta bị tát thì chắc sẽ cười bà ta thối mũi mất.
Dương Ngọc Nương hối hận vì đã không mang vệ sĩ theo.
Nếu không bà ta nhất định sẽ đánh chết đôi vợ chồng Trịnh Sở - Hứa Thanh Vân chó chết này.
Chu Trang Tiêu ở bên cạnh ho khan hai tiếng, nói: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng cậu đã đánh vợ tôi, vậy sau này cậu đừng mơ mà sống được ở Giang Nam này nữa”.
Ông ta nói xong thì ngừng một chút rồi tiếp tục: “Còn cô, Hứa Thanh Vân, chỉ cần cô chịu lấy con trai tôi thì tôi sẽ xóa sạch món nợ này, cô chịu không?”
Lần trước Chu Khang bị Trịnh Sở đánh một trận, tuy có bị thương nhưng không quá nặng.
Gã liên tục nghĩ cách để làm nhục Hứa Thanh Vân, ví dụ như lấy Hứa Thanh Vân, sau đó chơi chán thì