Kỳ Phong Đạo Nhân là pháp sư nhập đạo đỉnh phong, không có nghĩa là ông ta không sợ đau.
Giờ bị Tạ Phi Phi véo một cái, đau đến mức khó chịu.
“Ai sai các người đến”, Kỳ Phong Đạo Nhân nhẫn nhịn nỗi đau ở cánh tay do bị Tạ Phi Phi véo, nhìn đám người trong cửa hàng.
Nguyên Tu nghe thấy lời này, cười ha ha nói: “Lão già, muốn sống thì mau chóng cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi đánh ông tàn phế.
Kỳ Phong Đạo Nhân nghe lời của Nguyên Tu, cười ha ha nói: “To gan thật đấy, dám ăn nói với tôi như vậy”.
“Ông là đồ chó gì”, Nguyên Tu nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân như đang nhìn một ông lão đần độn.
Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, lên tiếng nói: “Lão đạo sĩ, đối phương đã nói ông như vậy, ông còn không mau chóng thể hiện đi”.
Kỳ Phong Đạo Nhân nhìn gã lực lưỡng cao lớn đi về phía ông ta, cười ha ha nói: “Muốn chết mà”.
Vừa dứt lời, trong tay ông ta xuất hiện ba quả cầu lửa to bằng nắm đấm trẻ con.
Ba quả cầu lửa này vừa xuất hiện, lập tức đánh lên người gã lực lưỡng.
Bành bành bành.
Gã lực lưỡng cao lớn vẫn chưa lại gần đến Kỳ Phong Đạo Nhân, đã bị quả cầu lửa đánh cho bay ngược đi, ngọn lửa trên người bùng cháy một cách vô tình.
Bọn họ lăn lộn trên mặt đất, muốn dập tắt ngọn lửa.
Nhưng ngọn lửa rất mạnh, mặc cho bọn họ dập lửa thế nào cũng không dập được hết, chỉ lát sau đã bị thiêu chết.
“Ông…”, Nguyên Tu nhìn thấy thủ đoạn mà Kỳ Phong Đạo Nhân thi triển ra, cơ thể cũng phải lùi về sau mấy bước.
Ông ta cảm thấy Kỳ Phong Đạo Nhân có chút tà dị, đến quá gần sẽ rất không an toàn với mình.
Ngay cả cao thủ của Vương Thành Nhân phái đi cho mình cũng bị đánh bại dễ dàng, mình xông lên chắc chắn sẽ chết.
Năm gã lực lưỡng cao lớn còn lại lộ ra vẻ kinh hãi, không ngờ thực lực của ông lão này mạnh như vậy.
Chớp mắt đã giải quyết năm đồng đội thực lực tương đương nhau.
Sau khi Nguyên Tu cảm thấy mình đã lùi lại một khoảng cách an toàn, nhìn Kỳ Phong Đạo Nhân với khuôn mặt tức giận nói: “Lão già, chúng tôi phụng lệnh Vương Đại Sư, ông dám ngăn cản chúng tôi làm việc?”
Khi Nguyên Tu nhắc đến Vương Thành Nhân, trong lòng rất tự tin, cho rằng Kỳ Phong Đạo Nhân chắc hẳn không dám tiếp tục xuống tay với ông ta.
Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Nguyên Tu, cười ha ha, hỏi: “Vương đại sư mà cậu nói là ai?”
“Đương nhiên là Vương Thành Nhân, Vương đại sư rồi”, Nguyên Tu không ngờ, Kỳ Phong Đạo Nhân lại không biết Vương Thành Nhân.
Như vậy lần này ông ta gặp nguy hiểm rồi.
Kỳ Phong Đạo Nhân cười ha ha nói: “Vương Thành Nhân sai cậu đến đây gây chuyện với Trịnh Sở?”
Ông ta không biết ân oán giữa Trịnh Sở và Vương Thành Nhân.
Nguyên Tu gật đầu nói: “Nếu không, chúng tôi đến đây làm gì? Ở đây cũng chẳng có thứ gì ngon”.
Ông ta nói ra câu này, rồi lại nói: “Nếu biết điều tôi khuyên ông ngoan ngoãn tránh ra, để tôi đưa cô gái này đi”.
Tạ Phi Phi đứng bên cạnh Kỳ Phong Đạo Nhân, thấy ông ta cau mày, nghi hoặc nói: “Ông ta rất lợi hại sao?”
Kỳ Phong Đạo Nhân nghe thấy lời của Tạ Phi Phi, gật đầu nói: “Ừm, rất lợi hại”.
Trong nước Hoa Hạ rộng lớn, đa số đều biết đến uy danh của Vương Thành Nhân, biết sự tích dũng mãnh thời trẻ của ông ta.
Kỳ Phong Đạo Nhân cũng không dám đắc tội với ông ta, bởi vì một khi đắc tội, bản thân lập tức sẽ bị Vương Thành Nhân giết dễ dàng.
Nhưng ông ta cũng không hiểu, chẳng phải Vương Thành Nhân vẫn luôn bế quan tu luyện trong rừng sâu núi cao sao, tại sao bỗng xuống núi, lại đột nhiên xuống tay với Trịnh Sở.
Nguyên Tu nhìn thấy Kỳ Phong Đạo Nhân lộ ra vẻ mặt kinh sợ, lập tức đắc ý, cười nói: “Đã biết Vương đạo sư lợi hại, thì mau chóng dập đầu tạ lỗi với tôi đi, tôi có thể suy nghĩ tha cho ông một mạng”.
Sau khi ông ta được lợi, lại càng tấn tới, nhận định Kỳ Phong