Vô Thượng Tiên Đế

Đến Thanh Châu


trước sau



Trịnh Sở nói bằng giọng điệu bình thản: “Gi3t chết rồi”.

“A!”, Tạ Bá Ngọc bị sốc không hề nhẹ khi nghe tin Trịnh Sở đã gi3t chết Tạ Sư Quý.

Tạ Sư Quý là đứa con trai mà Tạ Bá Kim khá lớn tuổi rồi mới sinh được, từ nhỏ đến lớn được yêu thương vô bờ bến.

Bây giờ lại bị Trịnh Sở gi3t chết, nếu để Tạ Bá Kim biết, không chắc sẽ xảy ra chuyện gì.

Tạ Bá Ngọc nhớ đến việc mình đã đoạn tuyệt tình nghĩa anh em với Tạ Bá Kim, còn có mối thù giết người, trong lòng không có buồn phiền như vậy.

Bởi vì ông ta tin Trịnh Sở có thể đánh bại Tạ Bá Kim.

“Cậu Trịnh, khi nào chúng ta khởi hành?”, bây giờ Tạ Bá Ngọc chỉ muốn mau chóng tới Thanh Châu, gi3t chết Tạ Bá Kim trước khi ông ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Nếu không cả nhà ông ta sẽ bị Tạ Bá Kim gi3t chết.


Trịnh Sở nhìn bộ dạng lo lắng của Tạ Bá Ngọc, bình thản nói: “Ngay lập tức”.

Tạ Bá Ngọc mừng rỡ, nói với Tạ Thừa: “Mau lái chiếc Land Rover đến”.

Tạ Thừa đáp lại một tiếng rồi rời khỏi biệt thự, lái xe ở ga ra dưới tầng hầm.

Tạ Tiểu Mẫn nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc, thấp giọng nói: “Cháu cũng muốn đi”.

Cô ta biết chuyến đi này rất nguy hiểm, nhưng đối phương là hung thủ sát hại bố mẹ cô ta.

Bất luận thế nào, Tạ Tiểu Mẫn cũng muốn tận mắt chứng kiến bọn họ chết.

Cho dù đến Thanh Châu sẽ có vô số sự cố bất ngờ khiến cô ta phải bỏ mạng, nhưng cũng không thể ngăn được việc cô ta muốn đi.

Sao Tạ Bá Ngọc có thể để Tạ Tiểu Mẫn đi cùng ông ta chứ.

Ông ta nhíu mày nói: “Không được, cháu ngoan ngoãn ở nhà cho ông, không được đi đâu hết”.

Nói xong câu này, Tạ Bá Ngọc vẫn có chút không yên tâm, ông ta sợ rằng sau khi mình đi, người nhà họ Tạ ở Thanh Châu lại phái sát thủ tới giết hại Tạ Tiểu Mẫn và Tạ Mẫn Phong.

Ông ta lại bổ sung: “Đến lúc đó cháu dẫn theo Mẫn Phong trốn trong mật thất, nếu ông chưa về thì đừng ra”.

Tạ Tiểu Mẫn từ chối: “Tạ Bá Kim giết bố mẹ cháu, cháu đi trả thù có gì mà không được chứ?”
Tạ Bá Ngọc hừ lạnh một tiếng, không đáp lại lời của Tạ Tiểu Mẫn.

Lúc này Tạ Thừa chậm rãi bước tới đại sảnh.

Ông ta đưa cho Tạ Bá Ngọc một chùm chìa khóa xe Land Rover Range Rover bằng hai tay: “Ông chủ, xe đã chuẩn bị xong”.

“Đưa Tạ Tiểu Mẫn, Tạ Mẫn Phong đến mật thất cho tôi, tôi chưa về, không được phép cho bọn nó ra ngoài”, Tạ Bá Ngọc vẫn tin tưởng trước lòng trung thành của Tạ Thừa.

Nghe được lời của Tạ Bá Ngọc, Tạ Thừa gật gật đầu, vươn tay phải ra nắm lấy cổ tay Tạ Tiểu Mẫn kéo cô ta vào trong mật thất của nhà họ Tạ.


Sau khi Tạ Tiểu Mẫn rời đi, Tạ Bá Ngọc khẽ cau mày, nói bằng giọng cung kính: “Cậu Trịnh, bây giờ chúng ta đi chứ?”
Ông ta đã nóng lòng muốn giết Tạ Bá Kim.

Trịnh Sở gật gật đầu, anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi ra ngoài biệt thự.

Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc ngồi lên chiếc Land Rover Range Rover.

Tạ Bá Ngọc dùng lực đạp mạnh chân ga đi về phía sân bay thành phố Giang Nam với tốc độ nhanh nhất.

Bởi vì Thanh Châu cách thành phố Giang Nam quá xa, nếu lái xe tới đó sớm nhất cũng phải hai ngày một đêm.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Trong nháy mắt Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đã đến sân bay thành phố Giang Nam, bọn họ ngồi lên máy bay đến Thanh Châu.

Trên chiếc

máy bay mà Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc đi, ngoại trừ hai người bọn họ ra, những người còn lại đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

Trịnh Sở ngồi trên ghế dựa có thể cảm nhận rõ ràng nhóm người nước ngoài trên máy bay đều là võ giả, hoặc là người có năng lực đặc biệt.

Chỉ là trong lòng anh có chút kỳ quái, dựa theo trước đây, trên máy bay gặp phải một vị võ giả là chuyện rất bình thường.

Nhưng trên máy bay tất cả là võ giả, điều này có chút phóng đại và phi thực tế.

Trên mặt Trịnh Sở mang theo nụ cười nhàn nhạt, tự lẩm bẩm: “Cho dù những người này nhắm vào mình thì cũng đã sao, tất cả bọn họ cùng lên cũng không đủ để cho mình đánh”.

Tạ Bá Ngọc có chút đứng ngồi không yên, trực giác mách bảo ông ta rằng đám người trên máy bay đều nhắm vào Trịnh Sở.

Ông ta cảm thấy kỳ quái, Trịnh Sở vừa mới gi3t chết Tạ Sư Quý và Tạ Mỹ Trân, chắc phía Thanh Châu vẫn chưa biết nhanh như vậy mới đúng.

Nếu không phải là người nhà họ Tạ ở Thanh Châu, rốt cuộc là ai muốn mưu sát Trịnh Sở?
Trong vòng hai giờ đồng hồ bay đến Thanh Châu.


Đám võ giả trên máy bay dường như đang kiềm chế cảm xúc của mình, khiến cho mình không được nổi nóng.

Sau khi tin tức máy bay hạ cánh truyền đến, đám võ giả thở ra một hơi, thần sắc thư thái, cho rằng có thể xả giận rồi.

Bọn họ đồng thời đưa ánh mắt hung hãn dữ tợn của mình về phía Trịnh Sở, muốn đưa Trịnh Sở vào chỗ chết.

Trịnh Sở mang theo vẻ mặt bình tĩnh, anh không thèm quan tâm đ ến đám người này, xuống máy bay cùng Tạ Bá Ngọc, chậm rãi bước ra khỏi sân bay.

Tạ Bá Ngọc đi theo Trịnh Sở, thấy bộ dạng ung dung của Trịnh Sở, ông ta cho rằng Trịnh Sở không cảm nhận được đám võ giả nước ngoài này.

Ông ta nhỏ giọng nhắc nhở, tránh để đám người nước ngoài phía sau nghe được giọng nói của mình: “Cậu Trịnh, hình như đám người đó đang nhắm vào cậu”.

Trịnh Sở vô cùng bình tĩnh, anh không coi bọn họ ra gì: “Nhắm vào tôi thì đã sao, tất cả cùng lên cũng chỉ có nước chết thôi”.

Nói xong lời này, anh thấy một chiếc taxi chạy tới, anh vươn tay ra bắt xe cùng lên với Tạ Bá Ngọc, đi tới biệt thự cỡ lớn của nhà họ Tạ ở Thanh Châu.

Sau khi xuống máy bay, đám võ giả luôn theo sát Trịnh Sở, thấy Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc ngồi lên một chiếc taxi chạy trốn.

Một tên thủ lĩnh rút chiếc điện thoại cũ nát từ trong ngực ra, gõ một dòng chữ trên điện thoại.

“Hắn ta đã lên taxi, còn về việc đi đâu, chúng tôi vẫn chưa rõ, chúng tôi sẽ theo sát ngay lập tức”.

Nói xong câu này, Jeff phất phất tay bắt 5 chiếc taxi bám theo sau chiếc taxi của Trịnh Sở và Tạ Bá Ngọc.

Bọn họ không tin hôm nay Trịnh Sở có thể sống sót đến Thanh Châu giải quyết công việc..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện