Lời vừa dứt, anh trực tiếp tung 1 đá, giáng vào vùng bụng khiến lục phủ ngũ tạng võ giả ngoại quốc vỡ nát, phun ra 1 ngụm máu rồi chết.
Giải quyết võ giả ngoại quốc xong, Trịnh Sở không hề nghỉ ngơi nửa giây, anh sải bước nhanh như chớp, lao lên núi.
Tạ Bá Ngọc hiện ở trên núi, không biết có gặp chuyện gì không.
Trịnh Sở chạy lên thì thấy Tạ Bá Ngọc đang trốn dưới 1 gốc cây lớn.
Cảnh tượng này khiến anh thắc mắc, Tạ Bá Ngọc dù gì cũng là cảnh giới hóa huyền, không hiểu sao lại sợ hãi lẩn trốn.
Anh bước nhanh ra phía sau Tạ Bá Ngọc, cất tiếng: “Trốn đây làm gì?”
Tạ Bá Ngọc bị tiếng nói đột ngột dọa hết hồn, cứ tưởng nhà họ Tạ ở Thanh Châu tìm đến rồi.
Sau khi nhận ra là Trịnh Sở, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Trịnh, hình như chúng ta đến muộn rồi”, Tạ Bá Ngọc nói rất nhỏ, dường như sợ người khác nghe thấy.
Trịnh Sở trông bộ dạng nhát thần nhát quỷ của ông ta, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra việc gì?”
Tạ Bá Ngọc dè dặt cẩn thận trả lời: “Cậu Trịnh, Tạ Bá Kim đã hết bế quan”.
Ông ta ngập ngừng đôi chút, tiếp tục: “Hiện giờ sức mạnh Tạ Bá Kim tăng vọt, bên cạnh lại có cao thủ tâm phúc của nhà họ Tạ, không dễ đối phó”.
“Không muộn, đến vừa đúng lúc”, Trịnh Sở hoàn toàn không sợ Tạ Bá Kim, trừ khi ông ta đã đạt đến cảnh giới thần.
Cho dù Tạ Bá Kim đạt ngưỡng thần, cũng chỉ miễn cưỡng đấu được với anh 1 trận.
Tạ Bá Ngọc nghe vậy, mặc dù tin tưởng Trịnh Sở có thể giành chiến thắng, nhưng vẫn rất lo lắng.
Trịnh Sở thần sắc bình tĩnh rời khỏi, Tạ Bá Ngọc thấy vậy định đưa tay níu áo anh lại nhưng không được.
Ông ta thở dài bất lực rồi đi theo sau.
Khi 2 người bước ra ngoài, lập tức có 1 giọng nói quát lên: “Các người là ai, đến đây làm gì?”
Đây là nhà họ Tạ Thanh Châu, đa số người đến đều là những nhân vật quyền lực lớn.
Thông thường nhân vật quyền quý muốn đến chào hỏi cũng không được.
Trịnh Sở nhìn về phía âm thanh phát ra, thấy 2 người đàn ông trung niên mặc vest màu đen, trong tay cầm vũ khí, ánh mắt lạnh lùng.
Bảo vệ nhà họ Tạ thấy Trịnh Sở không giới thiệu danh tính, liền nhíu mày giục: “Nếu không nói, các người sẽ bị trừng phạt như kẻ gây rối”.
Cái gọi là trừng phạt, chính là dùng thanh sắt đen trong tay mặc sức đánh đến dở sống dở chết, sau đó vứt xuống núi.
Không đợi 2 người lên tiếng, 1 tên bảo vệ khác đã nhận ra Tạ Bá Ngọc, ánh mắt lóe lên vui mừng: “Đó…đó là Tạ Bá Ngọc”.
Giọng người này run rẩy kịch liệt, hận không thể lập tức lao tới ôm Tạ Bá Ngọc vào lòng, sau đó đi tìm Tạ Bá Kim lãnh thưởng.
Tạ Bá Ngọc thấy 2 người kia nhận ra mình, lá gan cũng to hơn.
Ông ta nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Nếu đã biết tôi là ai, mà vẫn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện, muốn chết!”
Tạ Bá Ngọc dù gì cũng là con trai lão tổ tông nhà họ Tạ, kể cả bị đuổi khỏi Thanh Châu, vẫn