Đứng bên cạnh anh là Trần Anh toát ra khí tức dữ tợn cùng với ba cao thủ nhà họ Trịnh.
Ban đầu Trịnh Sở định giết Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường, nhưng anh nghĩ rằng nếu giết ba người bọn họ, sau này nhà họ Trịnh có chuyện gì khó bề sắp xếp.
Suy cho cùng thì tìm một cao thủ đã khó, tìm được một tên cao thủ ngoan ngoãn nghe lời lại càng khó hơn.
Trịnh Sở không vội xử lý Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên đang sống dở chết dở, anh đưa ánh mắt lạnh như bằng nhìn về phía Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường.
Cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Sở, ba người đó run lên, cơn ớn lạnh quét toàn thân.
Sự sợ hãi của bọn họ đối với Trịnh Sở xuất phát từ nội tâm, bây giờ bọn họ sợ Trịnh Sở muốn xử lý bọn họ ở đây.
Trịnh Sở lấy ba viên thuốc nhỏ màu đen từ trong ngực ra rồi đặt vào lòng bàn tay, nói: “Uống mấy viên thuốc này đi”.
Thấy viên thuốc nhỏ màu đen trong tay Trịnh Sở, vẻ do dự hiện lên trên mặt Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Lượng Lượng.
Bọn họ sợ mấy viên thuốc màu đen này là thuốc độc, một khi uống phải sẽ lập tức mất mạng.
Thấy bọn họ do dự lưỡng lự, Trịnh Sở lạnh giọng nói: “Nếu tôi muốn giết các người, dễ chẳng khác nào giết một con gà”.
Ý của câu này rất rõ ràng, tôi muốn giết các người dễ như thể giết gà vậy, căn bản không cần dùng đến thuốc độc.
Nghe thấy lời của Trịnh Sở, ba người Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng, Trịnh Vĩ Cường nào đâu dám do dự nữa, nhanh nhẹn giơ tay ra lấy viên thuốc nhỏ màu đen nuốt vào miệng.
Thấy ba người đã uống thuốc, Trịnh Sở lãnh đạm nói: “Sau này các người ngoan ngoãn chăm chỉ làm việc cho nhà họ Trịnh, đãi ngộ giống như trước”.
Thấy Trịnh Sở nói như vậy, trên mặt ba người kia hiện lên nụ cười, đồng thanh gật đầu lia lịa nói: “Nhất định, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt”.
Trịnh Sở cười nói: “Một khi để tôi phát hiện ra các người làm chuyện gì đó trái với lợi ích của tôi, thì dù các người có chạy đến đâu cũng sẽ chết trong nháy mắt”.
Trịnh Sở vừa dứt lời, Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Minh Lượng và Trịnh Vĩ Cường liền cảm thấy bụng đau nhói, như thể có một con dao sắc đang khuấy trộn trong bụng bọn họ.
Bọn họ đau đến nỗi mặt tái mét đi, mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa, nhỏ giọt trên mặt đất.
“Không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám phản bội cậu, không dám làm ra những chuyện gây bất lợi cho cậu”, Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng lập tức thề độc: “Một khi làm chuyện gì phản bội cậu, trời cao sẽ giáng tội xuống, ngũ mã phân thây…"
Nghe bọn họ thề độc, Trịnh Sở lạnh lùng nói: “Các người cút đi”.
Vưa dứt lời, Trịnh Lượng Lượng, Trịnh Vĩ Cường, Trịnh Minh Lượng cảm thấy bụng không còn khó chịu nữa, khôi phục như ban đầu.
Ba người hết sức kinh sợ, biết được năng lực kinh thiên động địa của Trịnh Sở, bọn họ nào dám làm ra loại chuyện ngáng chân Trịnh Sở sau lưng anh chứ: “Chúng tôi cút, chúng tôi cút ngay đây”.
Bọn họ không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, chủ yếu là vì không muốn ở bên cạnh Trịnh Sở, nếu không trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi khiến bọn họ khó chịu.
Trịnh Sở nhìn bọn họ cuốn xéo ra ngoài, lại nhìn về phía Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên, anh nói bằng giọng điệu lạnh như băng: “Hai người còn muốn giả chết đến khi nào?”
Chiêu thức mà anh thi triển ra để đối phó với Lại Mộng Linh và Trịnh Thiên gọi là băng hỏa song trùng.
Một khi thi triển ra, trong cơ thể của đối phương như thể có hai con côn trùng chứa các đặc tính nóng và lạnh khác nhau, bò quanh cơ thể gặm nhấm