Trịnh Sở nghe Lý Đại Dũng nói thì lại vung tay phải tát vào mặt Lý Đại Dũng.
Bốp!
Một bạt tai này khiến cho nửa khuôn mặt còn lại của Lý Đại Dũng cũng sưng đỏ, đầu óc choáng váng.
“Ngu si đần độn”, ánh mắt Trịnh Sở nhìn Lý Đại Dũng giống như đang nhìn một con kiến hôi.
Anh giơ ngón trỏ ra điểm vào bụng của Lý Đại Dũng.
Vào lúc ngón trỏ của anh chạm vào cơ thể Lý Đại Dũng, trong nháy mắt đã có một luồng linh lực chảy vào trong cơ thể Lý Đại Dũng.
Trịnh Sở biết rằng cả cuộc đời của Lý Đại Dũng đã hoàn toàn bị hủy hoại, từ nay về sau gã đã trở thành một kẻ tàn phế, không còn là đàn ông chân chính nữa.
Xong việc, Trịnh Sở lại đi tới trước mặt Trương Thiếu Khoan, lãnh đạm nói: "Mày và Lý Đại Dũng muốn hãm hại vợ tao, mày có muốn giải thích gì không?"
"Tôi! tôi cũng chỉ bị sếp Lý ép buộc mà thôi", Trương Thiếu Khoan nhìn Trịnh Sở bằng ánh mắt vô cùng kinh hãi, không còn dám tỏ ra cao ngạo như trước, giọng nói lí nhí, chỉ muốn Trịnh Sở buông tha cho mình.
Trịnh Sở giơ tay phải tát mạnh vào mặt Trương Thiếu Khoan, khiến cho đầu gã cũng biến thành đầu heo.
Hứa Thanh Vân thấy Trịnh Sở vẫn ổn thì trong lòng liền cảm thấy vui mừng.
Trong lòng cô cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Cô rõ ràng rất ghét Trịnh Sở, tại sao khi thấy anh không xảy ra chuyện gì thì cô lại còn cảm thấy vui mừng đến thế?
“Trịnh Sở, tha cho anh ta đi”, Hứa Thanh Vân vẫn rất lương thiện, mặc dù Trương Thiếu Khoan không phải là người tốt nhưng cô cũng không muốn nhân cơ hội trả đũa gã làm gì.
Trương Thiếu Khoan thấy Hứa Thanh Vân cầu xin thay cho mình thì cảm kích vô cùng, gã quỳ rạp trên mặt đất, ra sức dập đầu nói: "Cậu Trịnh, xin hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi".
Trong lúc gã đang nói thì nước mắt nước mũi không ngừng chảy giàn giụa, giống y hệt một con chó đang vẫy đuôi cầu xin chủ thương xót.
"Tao nể mặt Thanh Vân cho nên mới tha cho cái mạng chó của mày",Trịnh Sở nói xong thì cũng giơ ngón trỏ tay phải lên điểm vào bụng của Trương Thiếu Khoan.
Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, Trịnh Sở đã khiến cho gã trở thành giống như Lý Đại Dũng, cả đời không thể làm đàn ông chân chính được nữa.
Trương Thiếu Khoan vẫn quỳ trên mặt đất, dập đầu thật mạnh nói: "Cảm ơn cậu Trịnh! cảm ơn cậu Trịnh".
Trịnh Sở phớt lờ Trương Thiếu Khoan, chỉ nhìn Hứa Thanh Vân hỏi: "Về nhà chứ?"
Hứa Thanh Vân không nói gì nhiều, chỉ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Trịnh Sở cùng Hứa Thanh Vân đứng ở cửa công ty.
Hứa Thanh Vân gặp phải em họ của cô, Tạ Phi Phi.
Tạ Phi Phi có vẻ ngoài rất trong sáng đáng yêu với mái tóc xoăn gợn sóng, mặc áo ngắn tay màu xanh lam, trên tay cầm một túi rau dưa chuẩn bị quay về nhà trọ nấu cơm ăn.
Cô ấy tò mò liếc mắt nhìn Trịnh Sở rồi hỏi: "Chị họ, đây là chồng của chị sao?"
Tạ Phi Phi đã từng xuất hiện một lần khi Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân kết hôn.
Sau này vì việc học hành bận rộn cho nên cô ấy không thường gặp Hứa Thanh Vân nữa.
“Ừ”, Hứa Thanh Vân chậm rãi nói, khóe miệng nở nụ cười tươi, cô luôn rất có cảm tình với em họ của mình.
Tạ Phi Phi nhìn Trịnh Sở rồi chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi tiếp: "Anh rể, nghe nói ba năm nay anh bỗng nhiên biến mất, ba năm nay anh đã đi đâu?"
Trịnh Sở cười nói: "Anh đã đi lang thang vòng quanh Hoa Hạ".
Tạ Phi Phi nghe Trịnh Sở nói vậy thì lại hiếu kỳ hỏi: "Anh có gặp phải chuyện gì thần kì không?"
“Không có”, Trịnh Sở đáp ngắn gọn.
Tạ Phi Phi thất vọng nói: "Ồ! Em còn nghĩ anh rể có thể gặp được chuyện thần bí gì đó, kết quả anh biến mất ba năm mà cũng chẳng gặp chuyện