Bọn họ còn đang mải suy nghĩ rốt cuộc Trịnh Sở là thế nào? Sao anh Báo lại bỏ Chu Minh để đứng về phe Trịnh Sở?
Không lẽ thế lực sau lưng Trịnh Sở còn ghê gớm hơn cả Chu Minh?
Ánh mắt Chu Minh thì hằn những tơ máu, lửa giận bừng bừng.
Cậu ta bỏ từ dưới đất dậy, cảm nhận được nỗi đau đớn từ bàn tay bên phải, phẫn nộ nói: “Ba con chó, chúng mày dám khinh thường nhà họ Chu, chúng mày chết với bố”.
Chu Minh định dùng thủ đoạn nhà mình để đối phó với Trịnh Sở.
Cậu ta muốn Trịnh Sở phải bị đánh thành tàn phế, cho Trịnh Sở biết sự lợi hại của cậu ta.
Còn Tạ Phi Phi, cậu ta muốn chơi Tạ Phi Phi một lần rồi bỏ.
Ba cô gái nhìn Chu Minh giận dữ như vậy, không khỏi run rẩy cả người, ánh mắt của cậu ta khiến bọn họ phát run.
Họ cứ cho rằng Trịnh Sở và Tạ Phi Phi đắc tội Chu Minh là một chuyện rất ngu ngốc, ai ngờ…
Trịnh Sở và Tạ Phi Phi đi ra khỏi quán karaoke Thiên Vũ.
Anh Báo nở nụ cười, nhìn Trịnh Sở: “Anh Trịnh, anh có việc gì thì cứ ra lệnh cho tôi nhé, tôi làm được gì thì nhất định sẽ làm thay anh ạ”.
Trịnh Sở bình thản nói: “Có việc gì thì tôi sẽ gọi anh”.
Tạ Phi Phi đứng bên cạnh nghe thấy giọng điệu nói chuyện của Trịnh Sở thì chỉ cảm thấy Trịnh Sở đâu có giống kẻ vô dụng mà như một ông hoàng cầm quyền hơn.
Sau khi anh Báo rời đi, Tạ Phi Phi nhỏ giọng hỏi: “Anh rể, Chu Minh có chỗ dựa là nhà họ Chu.
Anh dạy dỗ cậu ta như thế, cậu ta chắc chắn sẽ trả thù anh, anh nên cẩn thận thì hơn”.
“Cậu ta mà dám đến thì anh sẽ đánh tàn phế cậu ta”, Trịnh Sở thản nhiên đáp, không coi nhà họ Chu ra gì.
Tạ Phi Phi nhíu mày, cho là anh rể mình biến mất 3 năm nên không rõ nhiều chuyện.
Cô ấy nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh rể, nhà họ Chu có Trần đại sư là chỗ dựa đấy, anh không sợ Trần đại sư sao?”
“Có gì phải sợ cơ?”, Trịnh Sở nói ngắn gọn, giống như đang nhắc đến một thứ gì đó rất nhỏ bé.
Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở nói vậy thì nghĩ rằng anh không biết Trần đại sư, bèn nhắc tiếp.
“Nghe nói Trần đại sư là một võ giả, thực lực cực mạnh, có thể lấy một địch hai, ba mươi người đó ạ.
Mười mấy năm trước, ông ta là bá chủ Giang Nam, không ai dám cản đâu”.
“Rồi sao nữa?”, Trịnh Sở không hiểu, lấy một địch hai, ba mươi người thì tốt lắm hả?
Tạ Phi Phi thấy Trịnh Sở không sợ gì cả thì nói: “Anh rể, nếu anh gây chuyện thì đừng liên lụy chị họ được không ạ?”
“Hả?”, Trịnh Sở nghe Tạ Phi Phi nói vậy thì rất cạn lời: “Chỉ là Trần đại sư thôi, có gì đáng sợ đâu”.
Tạ Phi Phi cảm thấy Trịnh Sở không biết gì hết, bèn nói: “Anh đừng làm khổ chị ấy nữa, những năm nay chị ấy cũng vất vả lắm rồi”.
“Cô ấy sẽ ổn thôi”, Trịnh Sở thản nhiên đáp, nhưng Tạ Phi Phi nghe xong lại cảm thấy tin tưởng rằng Hứa Thanh Vân sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm